Sau khi Cố Tỉ Thành huấn luyện xong mới xem được video, xem xong mới hiểu tại sao Kiều Vị Nhã lại nói lời cầu hôn của sự phụ hại biết bao nhiêu là người.
Nhưng anh đang nghi ngờ, cái màn cầu hôn này không biết mẹ vợ anh có hiểu được không vậy? Sở Ninh Dực để ý tới Thủy An Lạc đến mức nào, chỉ từ quá trình cầu hôn cho đến kết hôn thôi cũng có thể nhìn ra được.
Nhưng hơn hai mươi năm trước mà ba vợ anh đã làm được đến mức này thì bảo họ phải làm thế nào đây?
Lúc Cổ Tí Thành đang miết trán nghiền ngẫm, Đoàn trưởng lại tới báo cáo.
Cố Tỉ Thành cho vào rồi tắt video đi.
“Lữ đoàn trưởng Cố, công văn chính thức của cấp trên gửi xuống rồi, diễn tập sẽ được diễn ra vào ngày mười sáu tháng sau, kết thúc trước Tết dương”
Cố Tỉ Thành nhận lấy văn kiện, “Quân đỏ?”
Đoàn trưởng gật đầu.
“Khảo nghiệm cuối cùng là gì?”
“Cái này tôi cũng đã hỏi rồi, nghe nói là một chuyên gia cấp cao nghiên cứu tâm lý đặc chiến từ nước ngoài về, cụ thể là ai thì trước mắt chưa ai biết cả” Đoàn trưởng giật giật khóe miệng nói.
“Chuyên gia tâm lý đặc chiến? Nước ngoài?” Cố Tỉ Thành hừ một tiếng.
Đoàn trưởng cũng chỉ im lặng.
“Tôi biết rồi, anh về nghỉ trước đi” Đoàn trưởng hổ “rỡ” một tiếng rồi mới rời đi.
Sau khi Đoàn trưởng đi rồi, Cố Tỉ Thành mới lại cầm văn kiện lên, chuyên gia tâm lý cấp cao đội tác chiến đặc biệt, chiêu này từ trước đến giờ anh chưa tin bao giờ cả.
Xét thấy việc mọi người đều biết chuyện anh hay kéo lính đi tập buổi đêm rồi nên hôm nay Cố Tỉ Thành quả quyết thu dọn đồ về luôn.
Cố Tỉ Thành ra khỏi tòa nhà hành chính, mấy cậu lính trẻ phải tận mắt thấy anh về hẳn khu nhà rồi mới yên tâm.
Cố Tỉ Thành vào đến nhà lại hừ một tiếng, xem ra ba giờ đêm nay bắt tập đột xuất cũng không tồi.
Lúc Cổ Tỉ Thành về, Sở Lạc Nhất và Kiều Vi Nhã vẫn chưa ngủ, hai người đang chơi game trong phòng khách, cả Tiểu Quỷ Quỷ cũng đang nô nức theo.
Cổ Tỉ Thành: “...”
Khó khăn lắm mới rèn được thói quen đi ngủ sớm, giờ lại trở về trước thời kỳ giải phóng rồi.
Cố Tỉ Thành thấy vậy cũng chỉ đành đi tắm.
“Em cảm thấy người đàn ông của chị không chỉ thù hận em ở mức bình thường thôi đâu” Kiều Vị Nhã thấy người biến mất, khẽ huých người bên cạnh.
“Da mặt em dày, không phải sợ” Sở Lạc Nhất lại quăng cho cô một ánh mắt tự hiểu lấy đi.
Kiều Vi Nhã cười ngã ra giường, đá đá Sở Lạc Nhất, bảo cô mau qua đó, đừng để lát nữa chồng cô lại tức điên lên.
Sở Lạc Nhất cũng tò mò không biết sao hôm nay anh lại về sớm như thế, cho nên đánh xong một ván liền nhảy xuống khỏi giường, bế Tiểu Quỷ Quỷ dậy, “Chúc mẹ nuôi gủ ngon nào?
“Mẹ nuôi ngủ ngon” Tiểu Quỷ Quỷ vẫy vẫy tay mình, còn rướn người hôn chụt một cái thật mạnh lên mặt mẹ nuôi.
Cố Tỉ Thành tắm táp rất nhanh rồi đi ra.
Lúc anh ra ngoài, Sở Lạc Nhất đang đứng trước tủ tìm đồ ngủ cho con trai. Tiểu Quỷ Quỷ một mình nhảy tới nhảy lui trên giường. Cố Tỉ Thành lau tóc xong ngồi xuống. Tiểu Quỷ Quỷ lập tức bò lên lưng anh, bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ ba mình.
Cố Tỉ Thành cũng để mặc cho con trai ôm, “Em không sợ anh em chạy tới đây chụp em tội danh chứa chấp tội phạm à?”
“Điều kiện tiên quyết là anh ấy không dám” Sở Lạc Nhất nói rồi lấy cho con trai một bộ quần áo, “Qua đây nào?
“Bá bá mặc, bá bá mặc”
Cố Tỉ Thành bỏ khăn tắm ra, nhận lấy bộ đổ Sở Lạc Nhất đưa cho rồi bế con trai lên mặc đồ cho nhóc.
“Phải rồi, sau đợt diễn tập của bọn anh, nghe nói có một chuyên gia tâm lý đặc chủng ở nước ngoài muốn kiểm tra tổng quát đấy”
Cố Tỉ Thành nói xong, Sở Lạc Nhất liền quay phắt lại nhìn anh.
Chuyên gia tâm lý đặc chủng.
Từ nước ngoài về!