Sở Lạc Nhất càng cảm thấy kỳ quái, thế quái nào Khương Miêu Miếu lại biến thành cái dạng như thế này?
Nhưng nếu cô ta đã trở nên như vậy thì cũng chẳng phải không có nguyên do.
Mười giờ tối Cố Tỉ Thành mới trở về, nhưng mà cảnh vệ của anh đã đưa cơm tối qua đây, Tiểu Quỷ Quỷ ăn đến sung sướng.
Lúc Cố Tỉ Thành về nhà thì con trai anh đã ngủ. Anh nhẹ nhàng hôn một cái lên gò má phúng phính của con trai rồi mới đứng dậy, nhìn ngắm cô gái đang ngủ bên cạnh Tiểu Quỷ Quỷ, sau đó vỗ vỗ lên người cô, nhỏ giọng nói: “Bảo bối, về bên kia ngủ đi.”
Giường trẻ em của Tiểu Quỷ Quỷ thật sự không phải để cho người lớn nằm, nếu không anh cũng không chuẩn bị cho con trai một cái giường bé như vậy.
Lúc này Sở Lạc Nhất còn chưa ngủ say. Cô nghe Cố Tỉ Thành nói vậy liền quay người, nói: “Anh qua bên kia ngủ đi, em ngủ với con.”
Sắc mặt của Cố Tỉ Thành đen lại. Anh dứt khoát ôm cô đứng dậy: “Cái giường này nhỏ lắm.”
Sở Lạc Nhất hé mắt, hừ một tiếng: “Anh cũng biết nó nhỏ sao?”
Cố Tỉ Thành mặt không đỏ, tim không đập nhanh ôm Sở Lạc Nhất đi ra ngoài: “Phòng như thế, nếu để giường quá lớn sẽ không có chỗ cho con trai chơi đùa.”
Lý do này...
Sở Lạc Nhất cho điểm tuyệt đối!
“Vậy anh ngủ ở sofa đi, nếu không thì về phòng làm việc mà ngủ!” Sở Lạc Nhất hất hất cái chân của mình rồi cười híp mắt nói.
Cố Tỉ Thành đột nhiên khựng lại, dứt khoát quăng Sở Lạc Nhất lên giường. “Này... anh làm cái gì thế?” Sở Lạc Nhất kinh ngạc hổ lên một tiếng, Cố Tỉ Thành đã đè tới.
Sở Lạc Nhất không kịp trốn đã bị anh đè xuống dưới người.
Cố Tĩ Thành chiếm trước thời cơ liền mạnh mẽ hôn lên môi có một cái, sau đó mới tỏ vẻ đáng thương, nói: “Rốt cuộc em định đến bao giờ mới có thể tha thứ cho anh đây?”
Sở Lạc Nhất đẩy người, thế nhưng người kia đang đè cô rất chặt: “Anh biết em chưa tha thứ cho anh, thế mà giờ anh đang làm cái gì đấy hả?”
“Cầu xin tha thứ!” Cố Tỉ Thành nói trắng ra, hoàn toàn không thấy xấu hổ chút nào.
“Em còn chưa tha thứ cho anh đâu! Anh như vậy đáng bị đánh vào mười tám tầng địa ngục!” Sở Lạc Nhất nói, sau đó ngay lúc anh hôn lên môi cô thì dứt khoát cắn một cái vào miệng anh.
Cố Tỉ Thành khẽ hừ một tiếng, chỉ có thể nhíu mày tránh ra: “Anh là ba ruột của con trai em đó!”
“Không có ba ruột có thể tìm ba dượng mà!” Sở Lạc Nhất cười híp mắt trả lời, sau đó cô liền thấy sắc mặt của Cố Tỉ Thành biến thành màu đen sì, thấy vậy cô càng cười sung sướng hơn.
Cố Tỉ Thành xoay người rời khỏi Sở Lạc Nhất rồi nằm xuống, đưa lưng về phía Sở Lạc Nhất, nhắm hai mắt lại, nói: “Rốt cuộc em muốn anh phải làm như thế nào thì em mới chịu tha thứ cho anh đây?”
Sở Lạc Nhất cũng nghiêng người, nằm sấp bên cạnh nhìn ai đó đang tức giận đến mức quay lưng lại với mình: “Hôm nay em bảo Tiểu Bất Điểm đi tìm Khương Miêu Miêu rồi.”
Cố Tỉ Thành chẳng nói lời nào.
Sở Lạc Nhất cũng không để tâm, tiếp tục nói: “Chuyện này không có liên quan gì đến Khương Miếu Miếu. Nói cách khác tức là có người đã hướng chúng ta đến một phương hướng sai lầm ngay từ đầu.”
Tuy rằng Cố Tỉ Thành vẫn quay lưng về phía Sở Lạc Nhất nhưng hai mắt của anh đã mở ra.
Nếu chuyện này là do Tống Kha làm, sư phụ cũng đã nói Tổng Kha giỏi giang hơn anh vậy thì việc gã sắp xếp một con đường sai lầm ngay từ đầu cho bọn họ cũng là chuyện đương nhiên.
“Nhưng em thể, chắc chắn nó có liên quan đến Châu Thiên Thiên của anh!”
“Hừ hừ hừ, anh kiện em tội vu khống, cái gì gọi là Châu Thiên Thiên của anh? Sao em không lên trời luôn đi?” Cố Tỉ Thành quay đầy lại, hung hăng nhìn chằm chằm bà xã của mình, đây là vấn đề nguyên tắc.