Sau khi tan tầm, Kiều Vi Nhã thật sự đi tìm Khương Miêu Miêu. Cô phải hỏi rất nhiều người mới có được địa chỉ hiện tại của cô ta.
Khương Miếu Miểu hiện đang ở một khu nhỏ tại vành đai số năm của thành phố A, hoàn cảnh sống không tốt lắm, nhà được xây từ mấy chục năm trước lại còn phải thuê chung nhà với người khác.
Kiều Vị Nhã rất khó tưởng tượng một đại tiểu thư vênh mặt với đời lúc trước lại có thể ở một nơi như vậy.
Kiều Vị Nhã gõ cửa, người ra mở cửa là một người đàn ông mập mạp mặc mỗi cái quần đùi. Gã có chút mất kiên nhẫn: “Tìm ai?”
Kiểu Vị Nhã khựng lại một chút rồi nhịn không được ngoái đầu nhìn lại biển số nhà, sau khi xác định không tìm sai địa chỉ mới nói: “Ở đây có ai tên là Khương Miếu Miếu không?”
“Tìm Tiểu Khương hả? Đang đi làm rồi, sáng sớm mai mới về!” Mặc dù gã đàn ông kia khá mất kiên nhẫn nhưng gã vẫn trả lời câu hỏi của Kiều Vị Nhã.
“Bây giờ đi làm?” Kiều Vị Nhã tò mò hỏi.
“Đúng thế, hình như cô ta đi làm lao công ở bên ngoài khu nhà đấy. Cô ra bên ngoài mà tìm thử xem!” Gã đàn ông nói rồi bỏ vào trong nhà.
Kiều Vi Nhã nhìn cánh cửa đã đóng lại, kiểu gì cũng thấy khó mà tin nổi.
Kiều Vi Nhã rời khỏi khu nhà, dựa theo lời của người đàn ông kia đi tìm Khương Miêu Miêu. Lúc này là lúc các cửa hàng bán trên đường chuẩn bị đóng cửa cho nên rác rưởi trên đường rất nhiều, vất vả lắm Kiều Vi Nhã mới có thể tìm được người mặc đồng phục công nhân môi trường đang cắm đầu quét tước.
Cô không dám đến bắt chuyện, đây chính là Khương Miêu Miêu năm xưa sao?
Khương Miêu Miêu cúi cầu quét dọn, cô ta thấy một đôi giày thể thao trước mặt mình liền ngẩng đầu lên.
Với tính cách của Khương Min Miếu, Kiều Vi Nhã cho rằng lúc cô ta trông thấy có chắc chắn sẽ chỉ hận không thể bóp chết cô mà thôi, thế nhưng thái độ của Khương Miêu Miêu lại vô cùng bình tĩnh.
“Là cổ sao?” Khương Miêu Miêu nói một câu rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
Kiều Vị Nhã lui về sau một bước: “Khương Miêu Miêu, cổ...”
“Nhân quả báo ứng, tự mình tạo nghiệt, sớm muộn gì cũng phải trả lại thôi.” Khương Miêu Miêu nhàn nhạt nói, trên người cô ta chẳng còn chút kiêu căng, ương bướng lúc trước nữa.
“Tại sao cô lại ở đây làm những việc này? Người nhà của cổ đầu rồi?” Coi như là nhà họ Khương có thua cũng không thể trở thành như thế này mới đúng.
“Người nhà?” Khương Miêu Miêu cười ha hả, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Vị Nhã: “Bọn họ đã ra nước ngoài từ lâu rồi! Một đứa con gái hại bọn họ phá sản thì liệu bọn họ có cần nữa không? Có lẽ đây chính là báo ứng của tôi!”
Kiều Vị Nhã mím môi, hai bàn tay xù xì của Khương Miếu Miêu hoàn toàn không giống bàn tay của một cô gái hai mươi tuổi.
“Tại sao cô lại làm công việc này?”
“Không có bằng cấp, đã từng ngồi tù, không làm cái này thì còn làm cái gì khác nữa?” Khương Miêu Miêu bật cười thành tiếng rồi đổ rác rưởi vào thùng: “Muốn trách thì trách năm đó tôi lại đi chọc vào các người. Mấy năm này tối ngồi trong tù cũng đã nghĩ thống rồi! Tôi làm như vậy chỉ đơn giản là vì tôi ghen tị với các người, ghen tị thân thế của các người tốt hơn tôi, ghen tị bạn bè của các người đối xử với các người rất tốt, lại càng ghen tị với chuyện Sở Lạc Duy đối xử tốt với cô nên mới làm ra những chuyện như vậy.”
Kiều Vi Nhã nheo mắt nhìn cái lưng hơi công xuống một chút của Khương Miếu Miêu. Cô không hỏi gì nữa, một người như vậy làm sao có khả năng đi liên thủ với người khác để tự tìm đường chết được.
Hơn nữa Kiều Vị Nhã thấy có vẻ như Khương Miếu Miếu đã thật sự hối lỗi và sửa sai rồi, mà hiện tại báo ứng của cô ta cũng đã nhiều hơn những gì mà cô ta làm năm đó.
Trên đường về, Kiều Vi Nhã kể lại chuyện này cho Sở Lạc Nhất nghe.
Sở Lạc Nhất cũng hoàn toàn khiếp sợ với tình cảnh hiện tại của Khương Miếu Miêu.
“Vậy ra hiện tại cô ta đang làm nhân viên vệ sinh môi trường sao?” Cái loại công việc chỉ có những người già đã về hưu mới chịu làm mà Khương Miếu Miếu lại cam tâm tình nguyện đi làm?