Triệu Hân Hân nhìn Sở Vi, mắt ánh lên vẻ quật cường.
“Tôi sẽ không để cậu xem thường đâu.” Triệu Hân Hân nói, siết chặt tay mình, sau đó cất tập tài liệu trong tay vào túi.
Sở Vi cười nhẹ, dừng xe lại trước cổng công ty Triệu gia.
Công ty của gia đình Triệu Hân Hân không lớn, là một tòa nhà văn phòng năm tầng, so với tập đoàn Sở Thị thì chỉ như một con tôm.
Triệu Hân Hân hít sâu, mở cửa xuống xe.
Sở Vi nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Triệu Hân Hân, hơi nhướng môi, sau đó mới khởi động xe rời đi.
Triệu Hân Hân bước vào công ty, ba cô đã chờ sẵn.
Có điều lúc cô bước vào, không ai nhận ra cô. Trong ấn tượng của mọi người thiên kim của chủ tịch là một con nhóc rất béo.
Mà cô gái đang đứng ở cửa lúc này mặc một bộ đồ công sở tiêu chuẩn, dáng người mảnh mai, làn da trắng bóc, mái tóc được búi lên càng khiến cô trở nên thu hút hơn.
Tất cả mọi người đều đang tò mò cô gái này rốt cuộc là ai, lại thấy cô bước từng bước một đi về phía Chủ tịch, sau đó hơi cúi người.
“Ba.”
Tiếng gọi này của Triệu Hân Hân khiến mọi người kinh ngạc. Bọn họ lập tức nhìn cô bằng vẻ khó tin.
Ông Triệu hài lòng gật đầu, tuy rằng ông vẫn thích con gái bụ bẫm một chút, nhưng ít nhất thế này con bé sẽ không tự ti.
“Để tôi giới thiệu nhé, đây là con gái tôi, Triệu Hân Hân. Từ hôm nay trở đi, con bé sẽ nhận chức Tổng giám đốc công ty, chuyện to chuyện nhỏ cứ tìm con bé xử lý nhé..”
“Chủ tịch, thế này e là không ổn lắm.” Một cổ đông trong số đám người kia đột nhiên lên tiếng, “Cô Triệu dù sao cũng còn trẻ tuổi, hơn nữa vừa mới tốt nghiệp, nếu nhận chức Tổng giám đốc e là sẽ khó để cho kẻ dưới nể phục.”
“Đúng vậy, Chủ tịch, nên để cho cô Triệu đi từ cơ sở lên thì hơn.”
“Chủ tịch, tôi nghĩ...”
Triệu Hân Hân nghe những tiếng phản đối xung quanh, theo bản năng siết chặt tay.
[Đừng tưởng cậu tỏ ra thân thiện người ta sẽ cảm thấy cậu tốt. Thương trường bắt đầu ngay từ công ty, đây cũng là một chỗ ăn thịt người. Cậu nên nhớ, phải nắm được phong thái mà cậu nên có.]
Triệu Hân Hân ngẩng đầu nhìn những cổ động và quản lý cấp cao vẫn đang nghị luận bên dưới, thu hồi sự sợ hãi của mình, thản nhiên nói: “Hôm nay các vị phản bác là vì không tin vào mắt nhìn người của ba tôi hay là bởi vì mọi người có suy nghĩ khác.”
Giọng của Triệu Hân Hân lạnh lùng vang lên. Khi tất cả đã dừng nói chuyện, cô đứng dậy, chống hai tay lên bàn, “Tại tập đoàn Phong Thịnh, nếu như tôi nhớ không lầm, Triệu gia chúng tôi nắm hoàn toàn cổ phần.”
Ông Triệu nhìn con gái mình, khóe miệng hơi nhướng lên.
“Có thể lời tôi nói không được xuôi tai, nhưng tôi chỉ mong các vị hiểu, ba tôi để tôi đến đây nhậm chức Tổng giảm đốc, tôi tuyệt đối sẽ không khiến ông phải thất vọng. Đương nhiên, tôi cũng mong các vị có thể tin tưởng tôi như tin tưởng ba tôi.” Triệu Hân Hân nói xong liền nghiêm túc nhìn những người bên dưới.
Nhưng chỉ có bản thân cô mới biết, bàn tay của cô đã đổ bao nhiêu mồ hôi.
Ngoài cửa, vì lo lắng cho cô mà Sở Vi lợi dụng chức vụ quay trở lại làm việc riêng. Lúc này Sở Vi đang nhìn cô gái đứng bên trong, nghe thấy lời cô nói, khóe miệng hơi nhướng lên.
Quả nhiên anh đã lo thừa rồi.
Sở Vi cúi đầu bất đắc dĩ mỉm cười vì hành động khó hiểu này của mình, sau đó xoay người rời khỏi chỗ này, anh nên đi làm thôi.
Lúc Sở Vi đến công ty, Sở Lạc Duy đang ngồi trong phòng làm việc của mình chờ anh, thấy Sở Vi đến thì hơi nhướng mày.
Sở Vi quay qua nhìn, bỏ cặp xuống, sau đó cởi áo khoác vắt lên giá áo, “Có việc gì?”
“Cậu đến muộn cơ đấy, không phải cậu ra cửa trước cả tôi sao?” Sở Lạc Duy xoay bút trong tay, nhìn Sở Vi đang bước tới, khóe miệng khẽ cong lên.