Chuyện Triệu Hân Hân trở về kế thừa sản nghiệp gia tộc đã được ba của cô công bố ở công ty trước.
Nhưng đối với cô công chúa đột nhiên trở về này, mọi người đều giữ thái độ xem trò vui. Ai cũng biết Triệu Hân Hân rất béo. Tuy rằng trước kia là sinh viên của trường Đại học B nhưng không có nghĩa là mọi người sẽ tán thành năng lực của cô.
Cho nên ngày đầu tiên đi làm, Triệu Hân Hân ăn bận vô cùng nghiêm chỉnh. Cô mặc một bộ đồ công sở màu đen, tóc búi sau đầu, khiến cho người ta cảm thấy rất giỏi giang.
Có điều lúc cô đang đứng ở cửa thay giày, Sở Vi đi từ trong phòng ra, nhìn chiếc váy của Triệu Hân Hân bởi vì cúi người mà gần như lộ hết, chân mày nhíu lại.
Triệu Hân Hân cảm thấy ánh mắt khác thường phía sau, thấp giọng kêu một tiếng, sau đó hai tay che kín váy của mình, “Dê già, nhìn cái gì đấy?”
Triệu Hân Hân tuy là gầy, nhưng lại không theo quy tắc giảm béo giảm cả ngực, dáng người của cô có thể nói là rất hoàn mỹ.
Nhất là khi mặc đồ công sở, càng làm tôn lên dáng người hoàn hảo của cô.
Nhưng...
Gầy!
“Gầy như một con khỉ, khó coi chết đi được, lại còn mặc đồ già khú đế thế kia, Triệu Hân Hân, cậu định làm bác gái thập niên tám mươi đấy à?” Vẻ già dặn như vậy, trông hơi nhức mắt.
Giống như là một vẻ đẹp khác lạ, sẽ bị người khác phát hiện.
Triệu Hân Hân: “...”
Quả nhiên là miệng chó không mọc ra được ngà voi!
“Mắc mớ gì tới cậu? Nhà cậu ở gần biển à?” Triệu Hân Hân nói, xỏ vào đôi giày cao gót nhọn hoắt lênh khênh xách túi lên đi ra ngoài.
Sở Vi cúi đầu nhìn đôi giày cao gót dưới chân cô. Tuy rằng Kiều Vi Nhã thấp hơn ba mẹ của cô ấy, nhưng Sở Lạc Duy chưa bao giờ để cho Kiều Vi Nhã đi giày cao gót, bởi vì nó có hại cho thân thể.
Cô nàng này đi giày cao gót không sợ trật chân à?
Sở Vi cầm lấy cặp tài liệu của mình đi ra ngoài, xuống lầu liền thấy Triệu Hân Hân đang đứng ở cổng chờ xe, “Xe cậu đâu?”
“Chưa đến đây được chưa?” Triệu Hân Hân không muốn để ý đến cậu.
“Tôi bảo này, cậu có thành kiến với tôi à, sao thái độ lại mấp mô thế, lên xe đi, tôi đưa cậu đi.” Sở Vi chép miệng, bảo cô lên xe.
Triệu Hân Hân nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng đến giờ làm việc. Cô cũng không muốn ngày đầu tiên đi làm đã đi muộn, liền dứt khoát mở cửa lên xe.
Sở Vi thắt chặt dây an toàn rồi mới khởi động xe.
Triệu Hân Hân tâm không cam tình không nguyện nói cảm ơn, sau đó lấy tài liệu trong túi ra xem. Đây là tư liệu cô cần vào lần tham gia cuộc họp đầu tiên.
“Đến công ty, phần lớn mọi người sẽ đều không phục cậu, cậu phải học cách bưng cái giá công chúa của cậu, chí ít không thể để những người đó coi thường cậu được, đừng có thử đi theo lộ tuyến nhân dân, đi không nổi đâu.”
Triệu Hân Hân khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Sở Vi, “Làm sao cậu biết...”
Sở Vi hừ một tiếng, “Từ nhỏ đến lớn, cậu đã đỏ mặt được với ai, bị bắt nạt còn nín nhịn không kêu ca gì, chờ Tiểu Bất Điểm đi trả thù cho. Cái tính này của cậu ở công ty sẽ bị kẻ khác nuốt chửng đấy.”
Triệu Hân Hân hơi rũ mắt.
“Đừng tưởng cậu tỏ ra thân thiện người ta sẽ cảm thấy cậu tốt. Thương trường bắt đầu ngay từ công ty, đây cũng là một chỗ ăn thịt người. Cậu nên nhớ, phải nắm được phong thái mà cậu nên có.” Sở Vi nói, nhìn thoáng qua Triệu Hân Hân đang siết chặt lấy tay mình.
Triệu Hân Hân thấy anh không nói gì nữa bèn ngẩng đầu lên nhìn về phía Sở Vi: “Sao cậu biết tôi nhất định sẽ sợ?”
“Vậy thì cứ chờ xem hôm nay sẽ có bao nhiêu người ra đòn phủ đầu với cậu nhé.” Sở Vi cười nhẹ nói, “Lôi cái phong thái khi đối xử với tôi ra đi, tôi bảo đảm những kẻ đó sẽ kiêng kỵ cậu mấy phần đấy.”