Sinh viên sắp tốt nghiệp ngồi đầy hội trường. Mặc dù quen biết với người bên khoa Kinh tế nhiều hơn nhưng Kiều Vi Nhã vẫn phải quay trở về khoa Báo chí của mình.
Sau khi Kiều Vi Nhã quay về, vừa mới ngồi xuống đã nghe được đám con gái ngồi đằng sau nói chuyện, đại khái là đám con gái nói cô dựa vào quan hệ, đi cửa sau các thứ các thứ.
Kiều Vi Nhã chẳng buồn để tâm, dựa theo lời ba của cô từng nói thì người khác nói xấu mình tức là người ta đang đố kỵ với mình. Khi bản thân bị người khác đố kỵ thì càng phải trở nên tốt hơn, cứ như thế rồi sẽ có càng nhiều người đố kỵ với mình.
Cho nên với những người thế này, Kiều Vi Nhã chẳng thèm để tâm chút nào.
Bên kia Sở Lạc Duy đang nói với Sở Vi về chuyện lát nữa phải lên sân khấu. Kiều Vi Nhã ngồi bên dưới nhìn lên. Mấy năm nay chàng trai năm xưa càng ngày cả trở nên có sức hút hơn, nhất định cô phải nhìn cho kỹ mới được.
Có điều việc mà giờ cô phải làm chính là phải làm sao để Sở Vi đi đón người.
Buổi lễ tốt nghiệp của Đại học Q là một trong những sự kiện được giới truyền thông vô cùng săn đón.
Cho nên hôm nay có không ít phóng viên có mặt, ngay cả đài truyền hình cũng cho người đến phỏng vấn.
Kiều Vi Nhã cầm điện thoại di động trong tay, một tay chống cằm của mình. Mọi người xung quanh vì sự xuất hiện của Sở Lạc Duy trên sân khấu mà bùng nổ từng tràng vỗ tay. Kiều Vi Nhã ngẩng đầu nhìn đám bọn họ rồi lại nhìn lên sân khấu, ngoại trừ Sở Lạc Duy thì còn có cả Sở Vi.
Hai người bọn họ là huyền thoại của ngôi trường này. Kiều Vi Nhã cũng vinh hạnh được nằm trong danh sách này, thế nhưng điểm khác biệt là hai người họ nổi tiếng, còn cô là tai tiếng.
Nói tóm lại thì chính là như vậy, cũng chẳng có cái gì dễ nghe.
Kiều Vi Nhã lên QQ nói chuyện phiếm với Sở Lạc Nhất.
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Đang ở đâu thế?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đang ở nhà, chẳng phải em bảo phải tham gia lễ tốt nghiệp gì gì đó à?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chán chết đi được, Bánh Bao Rau đang phát biểu trên sân khấu.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ui chao, định cầu hôn đấy hả!]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em thèm vào, màn cầu hôn thô tục như vậy em chẳng cần.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Xì, làm bộ làm tịch cái gì thế hả?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Em nói thật mà. Mà chị vẫn định tiếp tục chờ đợi Cố Tỉ Thành đấy à? Đã ba năm rồi đấy, con của chị cũng đã biết gọi ba rồi mà người ba đó còn chưa thấy bóng dáng đâu.]
Nhắc tới chuyện này, người ở đầu bên kia im lặng hồi lâu vẫn không thấy trả lời lại.
Không sai, Sở Lạc Nhất đã mang thai, sau khi Cố Tỉ Thành rời đi, cô phát hiện mình đã mang thai.
Chẳng ai trong Sở gia nói gì đứa bé kia, thậm chí còn tán thành việc cô sinh đứa nhỏ ấy ra.
Sở Ninh Dực biết đó là một quyết định vô cùng mạo hiểm, bởi ngay đến cả anh cũng không thể nào biết chắc được đến bao giờ Cố Tỉ Thành mới trở về, hay nói đúng hơn là còn có thể trở về được hay không.
Thế nhưng thái độ của con gái vô cùng rõ ràng. Đứa bé này có lẽ là thứ duy nhất để Sở Lạc Nhất bám víu vào lúc này, vậy nên dù không tình nguyện nhưng Sở Ninh Dực vẫn lựa chọn ủng hộ con gái mình.
Sở Lạc Nhất vẫn ở nhà như trước, cô không đến Cố gia. Cố Tước Tỉ và Diệp Ngữ Vi chỉ thường xuyên đến thăm đứa bé hoặc ở lại đây một thời gian ngắn.
Tên ở nhà của đứa nhỏ là Quỷ Quỷ, đọc gần giống với “quy”, đồng nghĩa với chờ Cố Tỉ Thành quay trở về.
Đứa bé còn chưa có tên, Sở Lạc Nhất cố ý chờ Cố Tỉ Thành về mới quyết định tên cho đứa con của họ. Không làm khó cô, có lẽ bởi vì không ai nỡ phá hủy một tia hy vọng cuối cùng của cô.
Mỗi lần Kiều Vi Nhã trông thấy Quỷ Quỷ đều cảm thấy xót xa cho Sở Lạc Nhất.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đương nhiên phải đợi chứ, thời buổi này mấy ông ba dượng có ông nào dáng tin đâu. Quỷ Quỷ nhà chị đáng yêu như vậy mà nhỡ bị ba dượng ức hiếp thì phải làm sao?]