Lễ tốt nghiệp của trường Đại học Q được tổ chức vào ngày mười lăm tháng sáu.
Sở Lạc Duy, Kiều Vi Nhã và Sở Vi đều tốt nghiệp ngày hôm đó.
Thân là sinh viên chưa tốt nghiệp đã được Sở Thị nhận vào, Kiều Vi Nhã rất ngang nhiên trưng ra cái vẻ “tôi đi cửa sau đấy các người làm gì được tôi nào” mà kết thúc cuộc đời sinh viên của mình.
Mà lúc này, Triệu Hân Hân ở nước Mỹ xa xôi cũng đã kết thúc cuộc sống du học của mình, xác định ngày mùng một tháng bảy sẽ về nước để báo đáp tổ quốc.
Lúc này, Kiều Vi Nhã đang chuẩn bị vào hội trường để tham dự lễ tốt nghiệp. Sở Lạc Duy vẫn đại diện cho sinh viên tốt nghiệp lên sân khấu phát biểu.
“Tớ nói này đồ lừa đảo nhà cậu, cậu có chắc là lần này có thể về vào mùng một tháng bảy không? Còn không tới vài ngày nữa mà.” Kiều Vi Nhã vừa nghe điện thoại vừa nhìn đường, có không ít đàn em đang tiếc hận trường họ lại mất một anh đẹp trai rồi.
“Nói đùa, chẳng lẽ chị đây phải ở đây đến chết chắc, đồ ăn ở đây khiến tớ cảm thấy yêu nước vô cùng, vì tớ vẫn thích cơm của nước mình hơn.” Triệu Hân Hân cười ha hả, rõ ràng tâm trạng đang rất tốt.
“Tớ nói chứ, ba năm tớ không được thấy cậu rồi, không biết giờ cậu thế nào, đã giảm cân thành công chưa? Không ngờ cậu lại có thể nhẫn nhịn suốt ba năm không chụp ảnh selfie, cậu giỏi ghê đấy.” Hiện tại, Kiều Vi Nhã cảm thấy ghét Triệu Hân Hân cực độ, vì thân là bạn thân nhất của cô nàng mà cô thật sự không biết giờ trông Triệu Hân Hân thế nào nữa.
Còn Triệu Hân Hân đúng thật sự đã ba năm rồi không hề lộ mặt, nếu không phải tuần nào cũng buôn điện thoại xuyên biên giới, cô thật sự cho rằng cô gái kia đã chết ở Mỹ rồi đấy.
“Mùng một tháng bảy là cậu có thể thấy tớ rồi, cân nặng của chị đây tuyệt đối sẽ khiến cưng bất ngờ.” Có vẻ như Triệu Hân Hân đang thu dọn đồ đạc, vì cô vẫn còn nghe thấy tiếng kéo đồ dưới đất từ phía bên đó.
“Ba mẹ cậu đón à? Hay là để tớ đi đón nhé?” Kiều Vi Nhã nói, cảm thấy người đi đằng trước khựng chân lại, nhưng lại nhanh chóng nói chuyện với Sở Lạc Duy tiếp, như thể động tác vừa rồi không hề tồn tại vậy.
“Tất nhiên là cậu đi đón tớ rồi, cho cậu một cơ hội thể hiện đấy.” Triệu Hân Hân đáp, lại hơi thở gấp, “Thôi nói chuyện sau đi, tớ phải sắp xếp đồ đạc đã, phải đóng gói gửi về, chiều còn phải đi mua quà cho cậu, cậu xem tớ sống có dễ dàng gì đâu.”
“Biến mất ba năm, giờ cậu dám vác tay không về đây xem?” Kiều Vi Nhã đe dọa, “Haiz, mà tớ nói chứ, nghe nói cái cô bác sĩ tâm lý kia sắp cầu hôn anh Sở Vi rồi đấy, cậu có muốn về xem kịch hay không?”
“Cầu hôn đi, theo đuổi bao nhiêu năm như thế còn chẳng có cửa, cô ta có cầu hôn cũng không thành công đâu. Sở Vi là ai chứ, một người nhẫn tâm như thế sẽ không đồng ý đâu.” Triệu Hân Hân chậc lưỡi vài tiếng. Giống như cô năm đó vậy, chỉ cần là người mà chàng trai đó không thích, cậu sẽ luôn coi là người lạ.
Không phải hồi đó cô cũng ngốc nghếch như vậy sao?
Nếu như cậu thật sự thích thì việc gì phải chờ những ba năm.
Kiều Vi Nhã nghĩ, quả nhiên người hiểu Sở Vi nhất vẫn là Triệu Hân Hân.
Nhưng tiếc là, người không hiểu Sở Vi nhất lại tên là Sở Vi, không ai cứu nổi anh nữa rồi.
Kiều Vi Nhã đến cửa hội trường còn phải đi lấy áo học sĩ, cho nên cũng không thể nói nhiều với Triệu Hân Hân được nữa, đành thả cho cô nàng đi xếp đồ, giờ chỉ cần chắc chắn việc ngày mùng một tháng bảy cô bạn mình sẽ về là được.
Thế nên vấn đề tiếp theo chính là vấn đề đi đón người, cô phải nghĩ cách xem phải nói thế nào để người kia chịu đi mới được.