Họ vừa mua cơm trưa xong thì Sở Vi cũng đến. Cậu ngồi luôn xuống cạnh Sở Lạc Duy.
Kiều Vi Nhã vừa ăn cơm vừa hỏi, “Anh đến đây làm gì vậy?”
Sở Vi chỉ ờm một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Kiều Vi Nhã nằm bò ra bàn nhìn Sở Vi, “Anh thực sự không có cảm giác gì à? Nghe nói người ta thích anh lâu lắm rồi. Hiếm hoi lắm mới có người không thích cái bánh bao rau kia mà thích anh đó.”
“Làm sao em biết được người ta không đi đường vòng, lỡ đâu mục tiêu của cô ta là Sở Lạc Duy thì sao?” Sở Vi lạnh lùng đáp lại.
Kiều Vi Nhã: “...”
Sở Lạc Duy nhìn qua bằng ánh mắt còn lạnh lùng hơn.
Nhưng Sở Vi lại thấy vui vẻ. Cậu bất ngờ nhìn về phía Sở Lạc Duy, “Chuyện này không phải không có khả năng nhé. Cái cô Cam Đình Đình gì đó làm về tâm lý học mà, người ta biết đánh đòn tâm lý lắm.”
“Cam Đình Đình, bên này nè...”
Sở Lạc Duy đột ngột kêu lên, sau đó quả quyết bưng khay chạy mất.
Kiều Vi Nhã kêu một tiếng “ôi chao” rồi vội vàng chạy theo.
Sở Vi: “...”
Sở Vi nhìn Cam Đình Đình đang bước tới, bỗng chốc cũng muốn đi.
“Bạn Sở, đợi một chút.” Cam Đình Đình nhanh chóng bước tới ngăn cản bước chân anh, “Thấy chưa hả, anh em của anh cũng đang giúp em đó.”
Sở Vi: “...”
Quả nhiên, không phải ai cũng đắc tội với cậu Hai được, tốc độ báo thù của cậu ấy nhanh đến mức không ai kịp đề phòng.
“Cô giáo Cam, tình yêu thầy trò không được cho phép đâu.” Sở Vi nói.
“Em chỉ lên lớp thay thôi mà, em không phải giáo viên của anh.” Cam Đình Đình nhíu mày nói, “Hoặc là anh nói với em người trong lòng anh là ai, bằng không anh sẽ không có quyền ngăn cản em theo đuổi anh nữa.”
Sở Vi: “...”
Trời đất cha mẹ ơi!
“Cô giáo Cam cứ tiếp tục nhé, tôi ăn xong rồi, đi trước đây.” Sở Vi nói rồi đứng bật dậy.
Cam Đình Đình mím chặt môi, nhìn theo tấm lưng của Sở Vi, “Sớm muộn gì cũng có ngày em chinh phục được anh, anh cứ đợi đấy.”
Sở Vi ra ngoài, đuổi theo hai người kia, sắc mặt cậu vô cùng khó coi.
Kiều Vi Nhã quàng tay qua vai Sở Lạc Duy, quay đầu nhìn Sở Vi đang đuổi theo họ. Cô hỏi, “Anh không ở trong đó với cô giáo tâm lý của anh, chạy ra đây làm gì vậy?”
“Em còn nói linh tinh nữa anh sẽ đánh em thật đấy.” Sở Vi nói rồi còn giơ tay phải lên ra vẻ.
“Cậu dám!” Sở Lạc Duy nhìn về phía Sở Vi.
Sở Vi nhanh nhẹn hạ tay xuống. Được thôi, cậu đâu dám, cậu nhát gan thế đấy.
“Anh cứ nói với cô ta rằng anh có bạn gái rồi là được mà? Người ta còn dám quấn riết lấy anh không chịu buông nữa hay sao?”
Sở Vi lườm cô một cái, “Không có bạn gái!”
Kiều Vi Nhã nghe thấy câu này mà suýt nữa bùng nổ, nhưng lại bị Sở Lạc Duy kéo lại.
“Nếu đã không có thì cô Cam đó cũng rất được mà, lại còn là con gái của bạn bè ba mẹ nữa.” Sở Lạc Duy thản nhiên nói.
Sở Vi cảm thấy, so với Sở Lạc Duy như thế này, chi bằng cứ để Kiều Vi Nhã bùng nổ mắng cậu vài câu đi còn hơn.
“Cậu Hai, giang sơn của cậu còn chưa vững, làm sao tôi dám nghĩ đến chuyện chung thân đại sự được.” Sở Vi điềm đạm phản bác một câu.
Sở Lạc Duy không nói gì nữa, không phải là giữ im lặng, mà bởi vì những điều cần nói, cậu đã nói xong rồi.
“Chiều nay không có tiết thì đến công ty đi, vừa đúng lúc có việc cần phải hoàn thành.” Sở Lạc Duy bắt đầu nói chuyện công việc.
“Cũng có nghĩa là sắp phát lì xì phải không?” Kiều Vi Nhã cười tít mắt nhìn Sở Lạc Duy với vẻ mê tiền.
Sở Lạc Duy cúi đầu liếc mắt nhìn cô, không cho ý kiến gì, cứ làm như lúc đón Tết cô ấy lấy ít lì xì lắm không bằng.