Ngày đầu tiên sau khi khai giảng, đa số mọi người vẫn chưa khôi phục được trạng thái bình thường, cho nên phần đông đang tán gẫu. Sở Lạc Duy dẫn Kiều Vi Nhã ra ngoài.
Cam Đình Đình chạy ra ngoài, sau cùng bắt kịp Sở Vi ở dưới tầng, “Này, anh đang tránh em đấy à?” Cam Đình Đình ở phía sau lớn tiếng gọi.
Sở Vi dừng bước, quay đầu nhìn Cam Đình Đình nói, “Cô Cam, tôi tưởng rằng lúc trước tôi đã nói rất rõ rồi chứ. Hơn nữa cô Cam cũng tỏ ý rằng chuyện này kết thúc từ đây, không phải sao?”
Sở Vi đang giận, cứ như thể mình bị người ta lừa vậy. Cậu rất không thích cái cảm giác này.
“Nhưng trước giờ em chưa từng nói rằng mình sẽ từ bỏ.” Cam Đình Đình kiêu ngạo đáp lại. Cô ta bước tới và dừng lại trước mặt Sở Vi, “Sở Vi, anh nói cho em biết người mà anh thích là ai đi, ít nhất phải để em biết em đã thua ai chứ.”
“Tôi không thích ai cả, đó chỉ là ảo giác của cô thôi.” Sở Vi nói thẳng.
“Anh nói linh tinh, em không thể nào nhầm được.” Cam Đình Đình lớn tiếng phản bác.
Sở Vi bật cười, “Vậy chỉ có thể cho thấy kỹ năng của cô giáo Cam chưa đến nơi đến chốn, hiện tại tôi chưa có ý định yêu đương và kết hôn, chỉ thế thôi.”
Kiều Vi Nhã kéo Sở Lạc Duy không muốn nghe trộm vào một góc khuất. Sau khi nghe được cuộc đối thoại của họ, cô quay đầu nhìn Sở Lạc Duy, “Anh Sở Vi có ý gì vậy?”
“Ngốc.” Sở Lạc Duy chỉ bình luận đúng một chữ như vậy về người anh em của mình rồi quyết đoán kéo Kiều Vi Nhã đang nghe trộm ra ngoài. Bởi vì lúc này Sở Vi đã đi rồi, chỉ còn lại Cam Đình Đình ở phía sau gào ầm lên rằng cô ta không tin chuyện đó.
Cam Đình Đình kêu gào xong, cảm giác có người đi tới mới quay đầu nhìn về phía họ, “Là hai người à.”
“Đúng vậy, là chúng tôi đây.” Kiều Vi Nhã tinh nghịch đáp lại một câu.
Cam Đình Đình đi vượt qua họ với vẻ ghét bỏ.
“Này, tôi biết người trong lòng anh ấy là ai đấy. Cô không muốn biết à?” Kiều Vi Nhã gọi cô ta lại, nhưng khi Cam Đình Đình ngoảnh đầu lại, Sở Lạc Duy đã kéo cô đi rồi.
Một lần nữa, Cam Đình Đình lại bị bỏ lại phía sau mặc sức gào thét.
“Cậu làm gì vậy?” Kiều Vi Nhã bị Sở Lạc Duy kéo tới nhà ăn. Cô vẫn đang hỏi cậu làm gì vậy. Dù sao cô cũng muốn giữ lại chút hy vọng cuối cùng cho bạn thân của mình.
“Sở Vi đâu thừa nhận, cậu bớt nói lung tung đi, đừng gây áp lực lớn như thế cho cậu ấy.” Sở Lạc Duy nói rồi buông tay cô ra, đi gọi cơm.
Kiều Vi Nhã không phục. Cô đi theo, nói, “Nhưng người ta đã theo đuổi tới tận nơi rồi, nếu như tôi bỏ mặc, Hân Mập của chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa.”
Sở Lạc Duy cầm khay ăn trong tay, tiếp tục đi về phía trước, “Cho nên, cậu tưởng rằng làm như vậy có thể khiến cậu ta thừa nhận người cậu ấy thích là Triệu Hân Hân à?”
“Nhưng ít nhất có thể thông báo với những cô gái khác, hãy bỏ cuộc đi, đừng có ý định gì với anh ấy nữa.” Kiều Vi Nhã vẫn cố gắng nói lý lẽ.
Tất nhiên, Sở Lạc Duy không cảm thấy đây là lý lẽ gì.
“Cẩn thận dồn ép quá, cậu ấy sẽ ở bên Cam Đình Đình thật đấy.” Sở Lạc Duy lên tiếng nhắc nhở.
Kiều Vi Nhã bưng khay đi theo sau, nghe Sở Lạc Duy nói vậy, cô nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này rất có khả năng, lỡ đâu cố quá thành quá cố, chữa lợn lành thành lợn què thì sao?
“Nhưng cái cô Cam Đình Đình kia bây giờ gần quan được lộc.” Kiều Vi Nhã đón lấy đĩa thức ăn mà Sở Lạc Duy đưa tới. Đúng là đi cùng người đẹp trai nhất trường có khác, đi đến đâu cũng có người nhường đường.
Sở Lạc Duy quay đầu nhìn Kiều Vi Nhã, “Cậu lôi Triệu Hân Hân về đây là cô ấy sẽ tự bỏ cuộc thôi, ai mà giúp được nữa?”