Sở Húc Ninh đặt tay lên vai cô, “Lát nữa con đi cùng cô ấy xem sao.”
“Em không đi đâu.” Sư Niệm phản bác theo bản năng. Cô không muốn Sở Húc Ninh phải cùng cô đón nhận ánh mắt ấy từ ông bà nội.
Phản ứng của Sư Niệm quá dữ dội, khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Sư Niệm cúi đầu, siết chặt ngón tay mình, sau đó quay người đi lên tầng.
Cố Tiểu An bảo Sở Húc Ninh đi theo cô. Sở Húc Ninh cũng đang định làm như vậy.
“Nhà họ Sư năm năm trước đã tuyên bố muốn cắt đứt quan hệ với đứa cháu gái này, em nhắc chuyện đó, con bé chịu sao nổi?”
“Tại sao thế? Niệm Niệm không phải cháu gái ruột duy nhất của họ sao?” Cố Tiểu An thắc mắc hỏi vặn lại.
“Sư Hạ Dương là con trai độc nhất trong nhà. Triệu Dương Dương chỉ để lại cho anh ta một đứa con gái như thế, Sư Hạ Dương cả đời không chịu kết hôn, em cảm thấy đôi vợ chồng già nhà họ Sư có thể thích được đứa trẻ này sao?” Sở Lăng Phong nói, gõ nhẹ lên đầu vợ mình, “Sao càng lớn thể tích não em càng nhỏ vậy?”
Cố Tiểu An: “...”
Sư Niệm quay về phòng ngủ, ngồi bệt xuống giường, Sở Húc Ninh bước vào rồi đóng cửa lại, “Ba mẹ ở bên ngoài, sao em đột nhiên chạy vào đây?”
Sở Húc Ninh không có ý trách mắng cô, anh chỉ cảm thấy làm như thế không hay lắm.
Sư Niệm cúi đầu vặn vặn ngón tay, không nói năng gì.
Sở Húc Ninh ngồi xuống cạnh cô, nhìn cô gái đang dùng tay này siết lấy những ngón tay của bàn tay kia, anh vươn tay ra nắm lấy chúng, “Đừng tự làm tổn thương mình như vậy.”
“Ông bà không thích em. Hồi nhỏ mỗi lần ba dẫn em về, ánh mắt của ông bà không giống như đang nhìn kẻ thù, mà giống như đang nhìn một đống rác rưởi. Lần nào tới đó em cũng phải trốn sau lưng ba, em không thích tới đó.” Sư Niệm khẽ nói, nước mắt rơi xuống mu bàn tay, bắn cả lên tay của Sở Húc Ninh.
Sở Húc Ninh siết chặt tay cô. Sư Niệm vẫn cúi đầu, “Em không muốn thấy ông bà cũng nhìn anh bằng ánh mắt đó, em chịu không nổi.”
Sở Húc Ninh hít một hơi thật sâu, ôm cô vào lòng, “Em rất tuyệt vời, do ông bà không biết quý trọng thôi.”
Anh khó lòng tưởng tượng nổi cảnh tượng một bé gái háo hức đi gặp ông bà nội nhưng lại bị đối xử như rác rưởi sẽ gây ảnh hưởng nhiều tới mức nào cho một đứa trẻ.
Nếu như ông bà nội của anh là người như thế, vậy thì anh không đi gặp họ cũng chẳng có gì là quá đáng.
“Ông bà không thích em, không một chút nào hết.” Sư Niệm cắn chặt môi dưới, “Bà còn từng đến tận nhà đánh dì em. Em cũng không thích ông bà, không thích một chút nào cả.”
“Vậy thì không đi nữa, không đi nữa nhé.” Sở Húc Ninh trầm giọng nói, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Sư Niệm nghiêm túc gật đầu, cuối cùng cũng vui vẻ hơn một chút.
Sở Húc Ninh nhìn cô gái cuối cùng cũng chịu cười. Xem ra, những tổn thương mà đôi vợ chồng già kia gây ra cho cô ấy đã ăn sâu vào xương tủy rồi.
Vì biết nhà bên sẽ mang theo nhiều quà biếu nên Sư Hạ Dương quyết định chọn địa điểm là nhà Triệu Uyển Uyển, như vậy những thứ này có thể để lại đây luôn.
Khi biết chuyện này, Triệu Uyển Uyển cảm thấy thật mịt mờ. Anh rể như thế này có thể lôi ra đập chết luôn được không?
Lẽ nào anh ấy cảm thấy mình cần mấy thứ thuốc bổ này sao?
Sư Niệm cảm thấy ba mình coi những chuyện này quá là hiển nhiên, cứ như dì đương nhiên nên nhận những thứ mà ba cô không cần đến vậy.
Sư Niệm cúp máy rồi nhìn ba mẹ chồng của mình, “Ba con nói đến chỗ dì con.”
Cố Tiểu An không có ý kiến gì. Sở Lăng Phong lại hừ một tiếng. Sư Niệm vì một tiếng hừ này mà run như cầy sấy, không biết ba chồng cô có ý gì.