Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3441: Cố tỉ thành quay về rồi [1]



Sở Húc Ninh thấy cô đột nhiên thay đổi sắc mặt liền khựng lại, “Em sao thế?”

“Anh đi mua thuốc cho em đi.” Sư Niệm mím môi trả lời.

Tối qua quá vội vàng, hơn nữa chắc chắn Sở Húc Ninh không nghĩ tới chuyện tránh thai, còn cô bị sắc đẹp mê hoặc đến mức đầu óc xoay mòng mòng nên cũng quên luôn chuyện này. Nhưng trong vòng nửa năm, cô tuyệt đối không thể mang thai thêm lần nào nữa.

“Mua thuốc gì cơ? Em thấy khó chịu ở đâu à?” Sở Húc Ninh căng thẳng nhìn Sư Niệm, đưa tay sờ lên trán cô.

Khi Sư Niệm hất tay anh ra, cô nhìn Sở Húc Ninh đang lo lắng nhưng trông rất vô tội, “Levonorgestrel đó.”

“Đấy là cái gì?” Sở Húc Ninh thực sự không biết. Một người đàn ông quanh năm chôn chân trong quân doanh, một người đàn ông thậm chí còn không biết tránh thai như anh, làm sao mà biết được trên đời này có một thứ gọi là thuốc tránh thai chứ.

“Thuốc tránh thai đó ạ.” Sư Niệm nhấn mạnh từng chữ, không biết nên cười hay nên khóc, người đàn ông này không phải ngây thơ dạng vừa đâu.

Sở Húc Ninh ngẩn ra, trông có vẻ rất hối lỗi, “Anh xin lỗi.”

Sư Niệm khẽ bĩu môi, “Là vì bây giờ em thực sự không thể mang thai, ít nhất cũng phải qua nửa năm nữa, cho nên là...”

Sở Húc Ninh hít một hơi thật sâu, bung chăn ra, xuống giường, “Để anh đi mua, lần sau anh sẽ chú ý.”

Sư Niệm cắn góc chăn nhìn Sở Húc Ninh thay quần áo rồi đi ra ngoài, không kiềm lòng được mà vuốt ve lên bụng dưới của mình. Đợi thêm chút nữa đi, đợi qua nửa năm, đứa con của cô sẽ quay lại thôi.

Sư Niệm lật chăn ra, cầm lấy quần áo mà Sở Húc Ninh đặt trên giường. Người đàn ông này mỗi lần hành sự cứ như muốn lấy mạng cô luôn vậy.

Sở Húc Ninh nhanh chóng quay lại. Sư Niệm vừa đi xuống dưới tầng đã thấy anh về. Anh mặc một chiếc áo len rất mỏng, chắc là chạy thẳng đi mua luôn.

Người giúp việc bưng bữa sáng ra cho Sư Niệm. Sở Húc Ninh xuống bếp rót nước giúp cô, sau đó đặt thuốc lên bàn. Nhưng khi cô định lấy thuốc ra thì bị anh giữ tay lại, “Ăn chút gì đó đã, anh vừa xem qua, loại thuốc này không có lợi cho cơ thể.” Nếu như không vì hiện tại cô thực sự không thể mang thai, kiểu gì Sở Húc Ninh cũng không để cô dùng loại thuốc này.

Sư Niệm ngoan ngoãn vâng lời, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp không nói nên lời.

Khoai Tây ngồi trên ghế sofa cày game, thấy vậy không khỏi chậc chậc vài tiếng, “Người đàn ông khí phách cuối cùng trong nhà này cũng chìm đắm trong sắc đẹp rồi, đúng là, gió lạnh từng hồi, gió Lào xa xôi.”

“Ngậm miệng lại rồi chơi game của em đi.” Sở Húc Ninh quay đầu trừng mắt với em trai.

Tâm trạng của Sư Niệm càng tốt hơn.

Sư Niệm ăn sáng xong, Sở Lăng Phong và Cố Tiểu An mới về nhà. Họ mua khá nhiều đồ, Sư Niệm nhìn đến ngẩn cả người.

“Mẹ ơi, không cần mang nhiều thứ như thế này chứ ạ?” Sư Niệm nhìn bao nhiêu thuốc bổ trước mặt, cô chắc chắn là ba cô sẽ không uống đâu.

“Cần chứ sao không, không được bỏ qua lễ tiết. Bên phía ông bà nội con có cần đi mời không?” Cố Tiểu An hỏi.

Sắc mặt Sư Niệm khẽ đổi, trong ánh mắt thoáng qua vẻ bất lực. Ông bà nội căn bản không để tâm tới cô, thậm chí còn hận cô.

“Họ sẽ không đến đâu.” Sư Niệm khẽ đáp.

Bởi vì cả đời này ba cô cũng sẽ không kết hôn, ông bà nội đổ hết tội lên đầu cô và người mẹ quá cố của cô, cho nên lúc nhỏ mỗi lần theo ba về nhà ông bà nội ăn Tết, cô luôn bị ông bà nội nhìn chằm chằm bằng ánh mắt không thân thiện. Thế nên khi lớn hơn một chút, mỗi dịp Tết đến, cô sẽ gào khóc ầm ĩ không chịu đi, cho dù phải ăn Tết cùng dì cũng không muốn đi gặp ông bà nội.

Ánh mắt đó khiến người ta tổn thương vô cùng.

Cũng may ba không làm khó cô, mấy năm trở lại đây ba cô luôn về nhà ông bà một mình.

Nhưng cô vẫn biết được rằng, vì chuyện cô làm diễn viên mà ông bà nội rất không vừa ý, thậm chí còn công khai tuyên bố không có đứa cháu gái như cô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv