Một câu này khiến Cố Tỉ Thành vừa nghe xong đã muốn đánh người, rõ ràng ý của anh không phải là như vậy.
Sở Lạc Nhất tháo đầu con búp bê ra rồi lại lắp nó vào, cứ như vậy tháo ra lắp vào hết mấy lượt rồi cô mới lên tiếng nói tiếp: “Trước khi gặp anh, em chỉ thích chạy khắp nơi trên thế giới, nếu không hay là em học làm hướng dẫn viên du lịch nhé?”
Hướng dẫn viên du lịch?
Chính là cái nghề mà chạy loạn khắp nơi trên thế giới, quanh năm suốt tháng đều đi công tác?
Cố Tỉ Thành há miệng một lúc, sau đó mới nhát ngừng trả lời lại: “Bỏ đi, em sắp hai mươi rồi! Chờ em được hai mươi tuổi thì chúng ta kết hôn, đến lúc đó rồi anh nuôi em.”
“Chậc, anh zai nói chẳng thật lòng tí nào.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa đặt con búp bê về chỗ cũ: “Chỉ trong khoảng thời gian này là em được nuôi thả thôi, sang năm sau em sẽ về trường học.”
“Học mỹ thuật?” Cố Tỉ Thành cho xe rẽ vào cổng quân doanh.
Sở Lạc Nhất lắc lắc đầu: “Mỹ thuật không hợp với em, em luôn cho rằng một người đã là thiên tài lại còn toàn tâm toàn ý vào hội họa như sư phụ em mới có thể đạt được thành tựu như bây giờ. Thế nhưng hiện giờ em lại cảm thấy, trái tim của bà ấy thật sự quá tàn nhẫn.”
“Em không biết chuyện năm đó, thế nên chúng ta không thể phê phán hành vi của bọn họ được.” Cố Tỉ Thành nói rồi cầm lấy tay của Sở Lạc Nhất, chiếc xe dừng lại bên dưới tòa nhà hành chính.
“Mặc kệ chuyện năm đó là như thế nào thì Lục Tư Thần vẫn vô tội, là do bọn họ vô trách nhiệm nên mới khiến cho Lục Tư Thần thành ra bộ dạng như bây giờ.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói: “Lục Tư Thần nhìn thì có vẻ rất hoành hành ngang ngược nhưng e dè, yếu đuối mới là bản chất thật sự của cô ấy.”
Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất rồi nắm chặt lấy tay của cô: “Bà ấy không đại diện cho nghệ thuật, lại càng không đại diện cho sở thích của em.”
Sở Lạc Nhất thở dài.
“Được rồi, xuống xe thôi, buổi chiều em qua bên hội trường giúp một tay đi.”
“Em cũng là khách cơ mà.” Sở Lạc Nhất không phục.
Sau khi Cố Tỉ Thành xuống xe, nhìn Sở Lạc Nhất đang đi đến bên cạnh mình liền đập một cái vào gáy của cô, sau đó dẫn cô xuống nhà ăn: “Đi giúp chị Niệm Niệm của em.”
Sở Lạc Nhất hừ một tiếng rồi theo Cố Tỉ Thành đi ăn trưa. Di động cứ kêu vang liên tục, Sở Lạc Nhất lôi điện thoại rồi nhìn thoáng qua, sau đó suýt nữa thì hộc máu phun chết người đối diện.
Hơn mười tin nhắn gửi đến đều là của Lục Tư Thần, có cả biểu cảm, mấy câu cuối cùng vẫn là: Tại sao cô lại không để ý đến tôi? Cô mau trả lời tôi đi? Cô đang làm cái gì thế? Chẳng phải cô vẫn cầm điện thoại di động suốt đó sao? Sở Lạc Nhất! Cô dám không để ý đến tôi?
Ui chao, đứa nhỏ này thiếu thốn tình thương đến mức nào đây!
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị Hai, tôi với bạn trai tôi đi ăn cơm, tại sao phải cầm điện thoại di động chứ?]
[Lục Tư Thần: Vậy tại sao lúc cô ăn chung với tôi mà cô vẫn có thể cầm di động nhắn tin cho người khác?]
Sở Lạc Nhất vừa nhìn thấy câu trả lời này lập tức cảm thấy đau gan, chắc không phải là Lục Tư Thần vẫn ôm khư khư cái điện thoại đợi tin nhắn trả lời của cô nãy giờ đấy chứ?!
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh ấy là bạn trai của tôi, còn cô thì không phải.]
[Lục Tư Thần: Tôi mặc kệ, tôi gửi tin nhắn cho cô là cô phải trả lời lại tôi!]
Cái đờ $*%@%*]@#*%
Sở Lạc Nhất thật muốn chửi bậy, con hàng này bị cái quái gì vậy?
“Đứa trẻ đáng thương này thật sự không có lấy nổi một người bạn hả?”
“Tính tình của cô ta không tốt!” Cố Tỉ Thành đưa ra một đáp án thẳng thắn.
Sở Lạc Nhất giơ một ngón cái lên cho Cố Tỉ Thành, lời này quá chuẩn, người bình thường thực sự không ai có thể chịu nổi cô ta.
Sở Lạc Nhất nhìn chằm chằm hơn mười cái tin nhắn Lục Tư Thần vừa gửi tới, trong đầu thầm nghĩ xem nên trả lời như thế nào, nội tâm của đứa trẻ này không phải chỉ yếu đuối bình thường đâu.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị Hai, chị buồn chán thì chị đi xem phim đi. Tôi với bạn trai tôi đi ăn cơm đây. Hay là chị Hai cũng đi ăn cơm đi?]
Sở Lạc Nhất nói xong thì bên kia đã offline mất rồi. Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Cố Tỉ Thành. Cô làm tổn thương đứa trẻ đáng thương kia rồi sao?