Sở Lạc Nhất nhìn ai kia bị mình chọc cho tức đến nỗi mặt biến thành màu gan heo thì chậc lưỡi một tiếng, sau đó đi đến một cửa hàng tơ lụa.
Lục Tư Thần hừ một tiếng rồi cũng theo vào: “Cô vào chỗ này làm quái gì?”
“Mua quà cho sư phụ tôi, tôi nhớ mấy ngày nữa là sinh nhật của bà ấy rồi chứ đâu có giống người nào đó còn không thèm nhớ kỹ sinh nhật của mẹ mình, haizzz...”
“Ai nói tôi không nhớ chứ? Tôi bảo cô đi cùng chính là vì...” Lục Tư Thần đang nói đột nhiên khựng lại, sau đó hung hăng quay sang trừng mắt với Sở Lạc Nhất: “Sao cô lại xấu xa thế hả?”
Sở Lạc Nhất cười khẩy một tiếng, quay sang nhìn cô gái vẫn đang nhìn chằm chằm thứ trên tay của cô.
Rốt cuộc thì người này cũng chỉ muốn hiểu về mẹ của mình nhiều hơn nhưng lại không muốn cho người khác biết, chỉ sợ người khác sẽ nhìn thấu tâm tư bản thân.
Cách sống như thế này cũng thật hèn nhát.
Sở Lạc Nhất vừa chọn từng cái một vừa nói: “Tôi cảm thấy sư phụ của tôi khá thích cảnh sông nước. Bà ấy thích vẽ tranh sơn thủy thì chắc cũng thích mấy thứ liên quan đến sơn thủy đấy, cô nghĩ sao?”
Sở Lạc Nhất đột nhiên quay đầu lại, khiến Lục Tư Thần đang lén lút nhớ kỹ thoáng giật mình, sau đó cô nàng vội vàng lui về phía sau một bước rồi trầm giọng nói: “Làm sao tôi biết được bà ấy thích cái gì chứ? Cô nhanh lên, muốn mua cái gì thì mua đi!”
Sở Lạc Nhất thầm nghĩ, đúng là một cô gái kỳ quặc.
Sở Lạc Nhất nói ít nói nhiều về những chuyện liên quan đến Đàm Thần Tiêu, tuy Lục Tư Thần tỏ vẻ cô quá phiền phức nhưng Sở Lạc Nhất lại biết cô nàng đang len lén nhớ kỹ tất cả mọi điều.
Buổi trưa, Cố Tỉ Thành không chịu nổi nữa bèn đích thân chạy đến bắt người. Thời gian của bọn họ vốn đã không nhiều rồi thì sao phải san sẻ cho người khác nữa chứ?
Ai mà ngờ được Lục Tư Thần lại đột nhiên trở mặt, cô nàng chỉ quăng lại một câu: “Ai mà thèm đi cùng với cô ta chứ!” Sau đó xoay người bỏ đi.
Sở Lạc Nhất: “...”
“Tổ sư! Đúng là một đứa trẻ đáng thương qua cầu rút ván!” Sở Lạc Nhất lớn tiếng mắng một câu rồi bị Cố Tỉ Thành tha về xe.
“Nếu không phải do thấy cô ta đáng thương thì còn lâu em mới đi cùng cái người bị bệnh thần kinh như cô ta!” Sở Lạc Nhất hừ hừ mắng mỏ.
“Được rồi, em cũng đừng mạnh miệng rồi lại mềm lòng nữa.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa cho xe chạy: “Em đi cùng cô ta cho tới tận trưa cũng bị cô ta mắng chửi không ít đâu nhỉ, cái tính khí của em mà cũng chịu để cho người ta mắng ấy hả?”
Sở Lạc Nhất: “...”
Anh zai à, lời của anh quả thật quá mức sắc bén!
Được rồi, chỉ là cô thấy xót cho cô chị đầu nghĩ một đằng miệng nói một nẻo kia thôi mà.
Sở Lạc Nhất dựa lưng vào ghế phụ, nhìn Cố Tỉ Thành lái xe: “Sao anh lại ra đây thế? Trong quân bộ rảnh rồi hả?”
“Hôm nay là Tết Dương Lịch đó, em nghĩ bọn anh là người máy chắc?” Cố Tỉ Thành bật cười mắng một câu: “Bé cưng à, bây giờ chúng ta nói chuyện quan trọng nào.”
Sở Lạc Nhất chớp chớp mắt, sau đó với lấy con búp bê nhỏ đặt trên xe của anh, cái này là do cô đặt ở đây lúc trước: “Anh nói đi.”
Cố Tỉ Thành rất nghiêm túc, Sở Lạc Nhất lại rất tùy tiện, như vậy khiến Đoàn trưởng Cô rất không hài lòng!
“Em thật sự không tính đi học đại học đấy à?” Cố Tỉ Thành lên tiếng hỏi, sau đó vươn tay, lấy lại con búp bê trong tay cô rồi dặt nó vào hộp: “Em còn chưa được mười chín tuổi, em định cứ như thế này mãi sao?”
Sở Lạc Nhất lại len lén cầm lấy con búp bê kia, sau đó nghiêng nghiêng đầu của mình, nói: “Em cũng học đại học mà, cũng sẽ có bằng tốt nghiệp đại học thôi.”
“Em biết ý của anh không phải là cái đại học trên danh nghĩa kia của em.” Cố Tỉ Thành quay mặt ra nhìn cô một cái, hiện tại anh cứ như đang nuôi một đứa con gái, cái gì cũng phải lo lắng hết cả.
Chỉ bởi vì ba mẹ vợ của anh đã quá buông thả cô gái này.
“Ba của em thừa sức nuôi em, anh yên tâm đi!” Sở Lạc Nhất hơi nghiêng đầu, cuối cùng ném cho anh một câu trả lời như vậy.