Lúc Sở Húc Ninh cau mày tính bỏ đi, lại thấy Tần Thiếu Bạch đi vào trong.
Anh khựng lại, quay đầu thấy Tần Thiếu Bạch đã nhảy lên sân khấu, sau khi chào các chiến sĩ còn lại liền vẫy tay đi tới bên cạnh Sư Niệm, “Giúp gì nào?”
Sở Húc Ninh nheo mắt, không thể bước thêm một bước nào nữa.
Cậu ta đứng cạnh Sư Niệm, mang theo ý cười, còn Sư Niệm cũng đang ngẩng lên nhìn cậu ta, khẽ cong khóe môi, cảnh này trông thật nhức mắt.
Sư Niệm chớp mắt nhìn anh ta, theo phản xạ lùi lại một bước, “Lữ phó Tần, sao anh lại qua đây thật vậy? Hay thôi anh lại qua bên kia show cặp chân dài một mét tám của mình đi nhé.”
“Sao đã lại sợ rồi? Thế này là không được rồi.” Tần Thiếu Bạch nói xong cầm luôn cái mic cô đang cầm: “Cái này không phải sửa như thế đâu.”
Sư Niệm thấy Tần Thiếu Bạch lấy mất mic, sau đó mở lôi cái túi lưới bên trong ra, bảo người cầm giấy ướt tới lau sạch lớp bẩn bên trên đi, sau đó lắp lại đưa cho cô, “Thử lại đi.”
Sư Niệm nhận lấy, cô nhìn Tần Thiếu Bạch rồi thổi thổi vào mic, đúng là âm thanh phát ra tốt hơn trước rất nhiều.
“Cảm ơn nhé.” Sư Niệm nói xong lại theo bản năng ngẩng lên nhìn về phía Sở Húc Ninh. Anh cũng đang nhìn cô, nhưng anh không hề đi tới đây mà vẫn đứng yên đó.
Sư Niệm thầm thấy tức giận, xong lại phải cố nhịn không lao tới đập cho anh một phát rồi thu lại ánh mắt của mình, “Lữ phó Tần, hay anh chỉnh giúp tôi tông của mic luôn với, cái vít ở dưới bị rỉ rồi tôi không vặn được.”
Tần Thiếu Bạch khẽ mỉm cười, “Rất vinh hạnh.”
Sở Húc Ninh nhìn về phía bên đó, cả người căng hết lên như thể đang cố kiềm chế sự đố kỵ sắp bộc phát của mình, lại có vẻ như đang thật sự rất tức giận.
Sư Niệm liếc anh một cái, cô biết là anh đã thấy rõ cảnh tượng vừa rồi.
Sở Húc Ninh biết tại sao mình tức giận. Anh giận vì không thể chịu nổi cảnh bên cạnh cô có người đàn ông nào khác, đặc biệt lại là một người đàn ông xuất sắc.
Tần Thiếu Bạch giúp cô chỉnh tông mic, anh ta đứng dậy nhìn Sư Niệm, “Một lát nữa có thời gian không? Tôi vẫn muốn thi thử với em một trận.”
“Thi gì với tôi?” Sư Niệm thử cao độ, vừa đủ.
“Kỹ thuật bắn súng.”
Sư Niệm đang cầm mic mân mê nghe thấy vậy thì khựng lại, ngẩng lên nhìn Tần Thiếu Bạch, sau đó phụt cười, “Anh thi bắn súng với tôi làm gì chứ. Tôi cũng có phải là lính đâu.” Sư Niệm nói xong lại tiếp tục điều chỉnh hội trường. Cô không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn trong sự kiện lần này hết.
“Nhưng em còn giỏi hơn đám lính bọn tôi nữa.” Tần Thiếu Bạch nói lên một sự thật.
Sư Niệm vừa nhìn Tần Thiếu Bạch, vừa chỉ đạo một chiến sĩ đang treo biểu ngữ, “Thật ra đây mới là khúc mắc bấy lâu nay của anh đúng không, có vẻ như anh muốn tán thưởng tôi nhiều hơn là thích đấy.” Sư Niệm đưa ra một kết luận.
Tần Thiếu Bạch im lặng nhìn cô.
Sư Niệm nghiêng đầu, nghĩ một hồi mới nói, “Được, vậy thì hẹn anh tám giờ tối nay tại thao trường.”
Tần Thiếu Bạch mỉm cười, nhìn cô gái cũng đang nhìn mình rồi nói nói: “Nếu cậu ta quyết định buông tay thật, tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ chuyển đổi cảm xúc tán thưởng này đi một chút.”
Sư Niệm: “...”
“Lời nói đùa này chẳng buồn cười chút nào.” Sư Niệm đáp lại rồi vội quay đi, bảo mọi người nhanh tay vì không còn nhiều thời gian nữa.
Tần Thiếu Bạch đứng sau lưng Sư Niệm, vẫn nhìn chăm chú vào bóng lưng cô.
Sở Húc Ninh đứng đó siết chặt tay, nhưng sau đó lại buông ra, sải bước đi lên sân khấu, kéo Sư Niệm xuống ra khỏi hội trường.