Cố Tỉ Thành đen mặt, “Em nghèo đến mức nào hả?”
“Nghèo đến mức chỉ còn lại mỗi vóc dáng và gương mặt xinh đẹp này thôi.” Sở Lạc Nhất chớp mắt. Vốn cô muốn chớp sao trông cho nó phong tình một chút nhưng cuối cùng chỉ khiến người nhìn cảm thấy buồn cười.
Cố Tỉ Thành tiến lên một bước, giữ lấy eo cô, cúi đầu khẽ nói: “Vậy dùng cái này làm quà sinh nhật đi, anh không kén chọn đâu.”
Sở Lạc Nhất tiếp tục chớp chớp, “Ba Hoàng đế, hôm nay người lạ lắm đấy nhé, sao cứ quyến rũ con mãi thế? Con là một bé con thuần khiết đó nha.”
Cố Tỉ Thành nghe vậy không khỏi vỗ bộp một cái lên mông cô, “Nói thế mà không thấy đỏ mặt hả?”
Sở Lạc Nhất bật cười, một nụ cười trông xinh đẹp vô cùng.
“Đói rồi, đói rồi, đi ăn cơm thôi, mấy hôm nay em cứ phải ra nhà ăn ăn cơm với chị Niệm Niệm suốt, em ngán sắp nôn tới nơi rồi.” Sở Lạc Nhất lắc lắc cánh tay Cố Tỉ Thành, “Anh zai, cầu bao ăn.”
Cố Tỉ Thành phụt cười, mắng cô một tiếng “con heo” sau đó mặc quần áo vào đưa cô đi ăn một bữa thật thịnh soạn.
Tối mai là lễ hội rồi, các chiến sĩ tham gia các tiết mục lúc này đang tập dượt lại lần cuối. Sư Niệm mượn một cây đàn piano tới. Đàn piano của cô ở thành phố A, bảo chuyển qua đây thì phiền phức quá nên cô tới cửa hàng piano gần đó mượn luôn.
Vốn dĩ cô muốn mua cơ, nhưng khi ấy Sư Niệm có thể thấy sắc mặt Sở Húc Ninh khó coi đến mức nào, cho nên cuối cùng cô đành phải từ bỏ suy nghĩ này.
Sư Niệm đứng trên sân khấu thử mic, mic bên này đều là mic hậu cần đưa cho đã dùng tới vài năm, thật ra dùng không được tốt lắm, cho nên Sư Niệm đứng thử mic rất lâu.
“Em gái, có được không thế, hay mình xin một cái mới nhé?” Chị dâu Đoàn trưởng đoàn Một đứng bên cạnh Sư Niệm hỏi.
“Chị à, chị đừng làm loạn nữa, chúng ta nào có được cấp nhiều kinh phí vào việc đặt mùa đồ đâu. Kinh phí mà lữ đoàn hoạch toán cho vấn đề giải trí vốn đã không nhiều rồi, một năm chúng ta chỉ tích góp để dùng mỗi vào dịp này thôi đấy.” Bên dưới một chiến sĩ bố trí sân khấu vội nói.
Sư Niệm ngẩng lên nhìn chiến sĩ kia rồi lại nhìn chị dâu, “Không sao, vẫn dùng được ạ.”
Sở Húc Ninh đứng trước cửa lễ đường, nhìn cô gái trên sân khấu.
Chỉ cần cho cô một sân khấu, bất kể sân khấu đó lớn hay nhỏ, cô cũng sẽ luôn là vì sao sáng nhất.
Thế nên, cô không nên rơi xuống ở chỗ anh thế này.
“Cậu nói xem sao sức sống của cô gái này lại mãnh liệt thế nhỉ?” Tần Thiếu Bạch dựa vào bên cửa còn lại, cũng nhìn Sư Niệm hỏi.
Sở Húc Ninh nghe anh ta nói vậy thì hơi nheo mắt lại, “Cậu tới đây làm gì”
“Ngắm Tiểu Sư Niệm chứ gì. Hai người đang đếm ngược ngày ly hôn rồi nhỉ?” Tần Thiếu Bạch mỉm cười nói, “Tính ra thì Sư Niệm sảy thai cũng gần một tháng rồi, trông cậu thế này chắc cũng không định tiếp tục đâu đúng không.”
“Tôi từng nói rồi, cậu không hợp với cô ấy đâu.” Sử Húc Ninh trầm giọng nói.
“Hợp hay không thì để cô ấy quyết.” Tần Thiếu Bạch quay ra nhìn Sở Húc Ninh, nói.
Sở Húc Ninh siết chặt hai tay của mình như thể đang cố nhẫn nhịn để không ra tay đánh người kia.
“Mấy người ở cửa làm cái gì thế? Che mất tia sáng rồi. Hai người đàn ông cao hơn một mét tám mà đứng chình ình ra đấy để khoe chân dài không biết cái hội trường này nó nhỏ lắm hả?” Sư Niệm cầm mic mắng hai người đang đứng trước cửa.
Cô vừa dứt lời, những người đang bận bịu công việc cũng phải phụt cười.
Chắc cũng chỉ có chị dâu mới dám nói Lữ đoàn trưởng với Lữ đoàn phó như vậy thôi.
Sở Húc Ninh híp mắt nhìn Sư Niệm trên sân khấu, lúc này cô vẫn đang chỉ đạo các chiến sĩ điều chỉnh ánh sáng tối đi một chút, trông dáng vẻ giống như đang nhắc hai người họ đừng có ở đó mà làm vướng víu công việc.
Hình như là bị bơ rồi.
Lữ đoàn trưởng Sở thấy không vui, không ngờ trong mắt cô ấy không phải chỉ có một mình anh.
“Sao hai anh vẫn còn ở đó thế? Không đi thì vào đây giúp một tay đi, đứng đó tạo dáng hay để em mời hai người lên đây làm một vòng catwalk nhé.” Sư Niệm thấy hai người kia vẫn đứng đó thì lại lên tiếng.