Sở Lạc Nhất: “...”
Sở Lạc Nhất cầm điện thoại lên, nhìn đoạn video mà mình vừa quay, sau đó tìm phương thức liên lạc của Đàm Thần Tiêu để gửi đi.
“Anh xem kịch hay bao nhiêu lâu như thế rồi không thấy mệt à?” Sở Lạc Nhất vừa gửi video đi vừa nói to.
Cố Tỉ Thành đứng dậy khỏi dãy ghế sofa đằng sau, vẫn trưng ra nụ cười tao nhã thường ngày của mình. Anh đi tới bên cạnh Sở Lạc Nhất, đẩy cô vào bên trong rồi ngồi xuống.
“Anh đang xem sức chiến đấu mạnh mẽ của em mà. Không phải anh sợ anh xuất hiện sẽ khiến em thấy mất hứng đấy sao.” Cố Tỉ Thành nói rồi thân thiết ôm ấp vợ mình.
Sở Lạc Nhất quay đầu lườm anh một cái khinh bỉ, gửi tin nhắn xong mới bưng tách cà phê lên lần nữa, “Thực ra Lục Tư Thần là một đứa trẻ đáng thương rất cần mẹ.”
“Anh đã nói với em rồi, cô ta không xấu, chẳng qua mấy năm qua hống hách ương ngạnh quen rồi, một phần cũng vì sợ chú Lục ngó lơ thôi.” Cố Tỉ Thành nghiêm túc nói, “Sao em lại tới đây? Anh đã bảo đợi anh về rồi đến thành phố A tìm em cơ mà?”
“Không đến thì làm sao biết trong quân doanh đồn rằng Đoàn trưởng Cố có một cô vợ chưa cưới khác chứ.”
“Này này này...” Cố Tỉ Thành nhảy dựng lên, tạo ra một khoảng cách nhất định, anh nhìn vợ mình, “Em như thế là phỉ báng nhé, anh chỉ thừa nhận mỗi một cô vợ chưa cưới là em thôi.”
Sở Lạc Nhất gửi tin nhắn xong, cất điện thoại đi, nghiêng người nhìn người đàn ông vẫn còn mặc đồng phục huấn luyện kia, “Anh chưa về quân doanh à?”
Cố Tỉ Thành cười hờ hờ, anh dám về sao?
Vừa đi đến cổng đã bị dọa cho hết hồn, lòng dạ như lửa đốt tìm tới tận đây rồi.
Nhưng nửa tháng không gặp, Cố Tỉ Thành không nỡ vì chút chuyện vặt vãnh này mà cãi cọ với vợ mình, cho nên Cố Tỉ Thành nắm lấy tay Sở Lạc Nhất kéo cô đứng dậy, “Vừa về thôi, về nhà trước đã.”
“Về nhà gì chứ, nhà anh không phải đã nhường cho người khác rồi à?” Sở Lạc Nhất bị anh kéo đứng dậy, mặc cho anh giúp mình mặc áo khoác.
Có điều, Cố Tỉ Thành vừa giúp cô mặc áo vừa nhìn ngắm từ trên xuống dưới, tỏ vẻ rất hài lòng, “Sau này em tránh xa Lục Tư Thần ra. Cô ta mặc cái thể loại gì không biết, không sợ chết cóng à.”
Sở Lạc Nhất phản bác, “Đấy gọi là thời trang.”
“Đấy là thích chết.” Cố Tỉ Thành cúi người kéo khóa áo khoác lên cho cô, “Nhìn vợ anh quý trọng mạng sống như này cơ mà, sau này cứ mặc như thế nhé.”
Sở Lạc Nhất vừa trợn mắt khinh thường đã bị anh kéo ra ngoài. Ra bên ngoài rồi, Sở Lạc Nhất bất thình lình bật nhảy lên lưng anh.
“Giống cái gì thế không biết?” Cố Tỉ Thành vội vàng nhìn xung quanh, cũng may không có mấy ai, nói thì nói vậy nhưng hai tay anh đỡ chặt lấy cơ thể cô, sợ cô ngã xuống.
“Em không cần biết, em đợi anh bao nhiêu ngày rồi, anh phải cõng em về.” Sở Lạc Nhất ôm chặt lấy cổ anh, không thèm để ý tới ánh mắt của người khác.
Đây là bạn trai cô, không phải của đi trộm, càng không phải của đi cướp.
Cố Tỉ Thành nghe thấy giọng nói ấm ức của cô, rõ ràng biết là cô đang giả bộ, nhưng vẫn không nỡ từ chối, cho nên anh cõng cô đi từng bước về.
Sở Lạc Nhất ôm chặt lấy cổ anh, lí nhí nói, “Cố Tỉ Thành, anh sẽ luôn đối xử tốt với em chứ?”
“Cô ngốc này, hỏi câu gì ngớ ngẩn vậy? Anh không tốt với em thì tốt với ai?” Cố Tỉ Thành cười cười mắng một tiếng, rồi lại xốc người cô lên.
Sở Lạc Nhất lại ôm anh chặt hơn, như thế này cũng rất tốt, ít nhất thì khi hai người bên nhau, anh vẫn thật lòng đối xử tốt với cô.
Mà khi đến cổng quân doanh rồi, có nói thế nào Cố Tỉ Thành cũng không chịu cõng cô vào nữa, “Như thế không hay đâu.”
“Anh không yêu em nữa chứ gì!” Sở Lạc Nhất trừng mắt nhìn anh một cách rất vô lý.