Vốn dĩ anh định sau khi quay về sẽ xử lý chuyện của Lục Tư Thần, không ngờ bị lỡ lại vì chuyện tập huấn mùa đông. Bây giờ thì hay rồi, hai người họ đánh đuổi tới một chỗ rồi.
Cố Tỉ Thành tìm mấy chỗ, sau cùng ở anh nhìn thấy một cô gái đang khóc ngồi đối diện một cô gái đang cười từ bên ngoài quán cà phê.
Cố Tỉ Thành không khỏi cảm thấy, sức chiến đấu của vợ mình cũng quá mạnh mẽ.
Sở Lạc Nhất nhìn cô gái đối diện vừa khóc lóc kể hết nào chuyện cô ta bị mẹ vứt bỏ, đến chuyện bố cô ta vì thể diện mà sống chết không chịu mặt dày mày dạn theo đuổi mẹ cô ta, để cô ta thui thủi cô độc suốt bao nhiêu năm. Cô ta có một người để thích, lớn lên lại bị người ta cướp mất. Mà người cướp mất không phải ai khác, chính là cô gái mà mẹ cô ta thích nhất, thích hơn cả con gái ruột của bà. Số phận của cô ta còn đắng chát khổ sở hơn cả cây thuốc hoàng liên.
Khóe miệng Sở Lạc Nhất co giật, cô không ngừng đưa khăn giấy cho cô ta, “Ba cô không chịu mặt dày thì cô mặt dày lên, mẹ cô không đuổi cô đi cơ mà?”
“Bà ấy bay khắp các nơi trên thế giới, lúc đó tôi chưa thành niên, làm sao đuổi theo được?” Lục Tư Thần kêu ầm lên, “Lúc đó bà ấy dẫn cô đi khắp thế giới đúng không?” Lục Tư Thần kêu lên rồi lấy từ trong túi xách ra một quyển sổ ghi chép, ném tới trước mặt Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất khựng lại. Cô mở cuốn sổ ra, trang đầu tiên là một tờ báo đã ngả vàng, bên trên là bài báo viết về lần đầu tiên Đàm Thần Tiêu nhận giải thưởng, Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Lục Tư Thần, bỗng chốc cảm thấy cô ta cũng thật đáng thương.
Sở Lạc Nhất lặng lẽ lấy điện thoại ra, ở một góc mà Lục Tư Thần không nhìn thấy, ghi lại hình ảnh của cuốn sổ này, phía sau gần như toàn là hình ảnh cắt ra từ bài báo đăng tin Đàm Thần Tiêu lĩnh thưởng, còn có một số được tải xuống và in ra từ máy tính.
Ở phía sau có bóng dáng cô, cô bắt đầu theo Đàm Thần Tiêu đi nhận giải, tham dự các hoạt động.
“Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa hả, toàn là mặt cô, chỗ nào cũng có mặt cô. Cô có biết tôi hận cô tới cỡ nào không? Bà ấy chưa từng dẫn tôi ra ngoài, thậm chí còn luôn trốn tránh tôi.” Lục Tư Thần kêu ầm lên, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống.
Lúc này Sở Lạc Nhất đang có chút áy náy với cô ta, cuốn sổ ghi chép này được sắp xếp rất ngay ngắn, thậm chí ngày hôm nào nhận giải gì cũng được viết rất rõ ràng, phía sau còn ghi chú cả thời tiết, thậm chí còn có những dòng như, hôm nay ở Mỹ có mưa, không biết mẹ đã mang ô chưa nhỉ?
Khóe mắt Sở Lạc Nhất hơi đỏ lên, ngẩng đầu nhìn Lục Tư Thần với vẻ ngoài hống hách ương ngạnh, thực ra chắc cô ta không muốn người khác thấy được nội tâm của cô ta thôi đúng không.
Cô ta luôn yêu mẹ mình, nhưng mẹ của cô ta lại chẳng bao giờ liếc cô ta lấy một cái. Có ba yêu chiều thì đã sao? Chung quy ba vẫn không phải mẹ.
“Lục Tư Thần, chuyện này, tôi thực sự xin lỗi, tôi không biết...” Sở Lạc Nhất định nói gì đó.
“Vậy cô trả anh Tỉ Thành lại cho tôi, cô cướp mẹ tôi đi rồi, cô rốt cuộc còn muốn cướp bao nhiêu thứ của tôi nữa?” Lục Tư Thần không đợi Sở Lạc Nhất nói xong đã ngắt lời cô.
Sở Lạc Nhất khựng lại, siết chặt cuốn sổ và chiếc điện thoại trong tay.
Nhường Cố Tỉ Thành cho người khác, cô không làm được, hoàn toàn không thể làm được, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta thấy khó thở.
“Ngoài Cố Tỉ Thành ra, chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý với cô hết.” Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn Lục Tư Thần, nghiêm túc nói.
“Tôi biết ngay thứ con gái như cô rất giả tạo mà. Cô căn bản vì muốn cướp đồ của tôi nên mới quyến rũ Cố Tỉ Thành.” Lục Tư Thần độc ác nói một câu rồi vươn tay giật lấy cuốn sổ kia, “Tôi sẽ không buông tay như thế đâu. Sở Lạc Nhất, cô cứ đợi đấy, tôi nhất định sẽ cướp được anh Tỉ Thành về.” Lục Tư Thần nói rồi cầm lấy áo khoác và túi xách, mang theo cả dáng vẻ thời trang phang thời tiết của cô ta bỏ đi.