AI PHÁT ĐIÊN [3]
Trái tim của Dương Giai lúc này đã hoàn toàn vỡ vụn.
Sư Niệm nghĩ, chắc cả đời này Dương Giai cũng không dám có suy nghĩ không an phận nào với Sở Húc Ninh nữa đâu.
Mặt mũi Dương Giai chuyển từ tím sang đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói một câu xin lỗi rồi nhanh chóng bỏ đi.
Tần Thiểu Bạch lại huýt sáo một lần nữa, “Lữ đoàn trưởng cuối cùng có thể không cần sĩ diện nữa rồi nhỉ?”
Sở Húc Ninh ngẩng đầu nhìn Tần Thiếu Bạch cà lơ phất phơ kia, “Gom bớt suy nghĩ không an phận của cậu lại, đừng có thích người không nên thích.” Sở Húc Ninh nói rồi kéo Sư Niệm đi lên tầng.
Chỉ có điều khi Sở Húc Ninh đi ngang qua, Tần Thiếu Bạch đột nhiên hỏi một câu, “Sao thế, đến cả việc người ta thích cô ấy cậu cũng muốn quản lý à?”
Sở Húc Ninh dừng lại, nhìn Tần Thiếu Bạch đang dựa người vào lan can. Anh nói từng chữ một, “Thích cô ấy là quyền lợi của riêng một mình tôi.”
Sư Niệm: “..”
Lần này đến cả Tần Thiếu Bạch cũng đần ra. Anh ta nhìn Sở Húc Ninh với vẻ mặt không thể tin được. Đây là Sở Húc Ninh của ngày hôm qua sao?
Nhưng Sở Húc Ninh không định làm khỉ cho anh ta nhìn, cho nên nhanh chóng dẫn Sư Niệm vào nhà, nhốt Tần Thiếu Bạch ở ngoài cửa.
Cửa đóng lại, khóa chặt mọi thứ bên ngoài, Sư Niệm đang định nói gì đó đã bị người đàn ông kia đè lên cửa, mạnh bạo hôn xuống.
“Ưm...” Sư Niệm kinh ngạc, nhưng người đàn ông kia không cho cô thời gian để phản ứng đã bế cô lên đi về phía phòng ngủ.
Đây là chuyện mà anh đã muốn làm từ khi Sư Niệm đến nơi diễn tập quân sự, nhưng vì hoàn cảnh không cho phép, anh mới nhẫn nhịn bấy lâu.
Một hồi vui vẻ và thoải mái, một hồi kinh hãi thấu xương lặng lẽ buông màn trong đêm tối.
Khi Sở Húc Ninh xuống giường, Sự Niệm đã ngủ rồi.
Sở Húc Ninh bước xuống nhặt quần áo rơi lả tả dưới đất. Anh không bật đèn, mặc đồ vào rồi đi ra ngoài, đóng cửa phòng ngủ lại mới bật đèn bên ngoài lên, nhìn nơi ở cả tháng trời không có ai quét dọn, có lẽ Sư Niệm quay về chưa kịp quét dọn đã gặp phải Dương Giai tới sinh sự.
Sở Húc Ninh bắt đầu dọn dẹp qua căn nhà. Khi ra ngoài vứt rác thì thấy một chiếc túi đặt ở cửa, anh cúi đầu nhặt lên, nhìn thấy rau tươi và một ít hoa quả bên trong. Khóe miệng khẽ cong lên, anh nhìn về phía cánh cửa đóng im im ở phía đối diện.
Ở quân doanh làm gì có chuyện lớn, nói rõ mọi thứ rồi thì vẫn là người một nhà thôi.
Sở Húc Ninh vứt rác xong, anh xách túi đồ ăn vào bếp nấu một bát mì trứng cà chua đơn giản rồi bưng vào phòng ngủ, bật đèn lên, thấy cô gái kia đang cuộn tròn như quả bóng trên giường.
Do ban nãy anh thiếu kiềm chế.
Sở Húc Ninh đặt bát mì xuống, ngồi xuống giường, cách một lớp chăn, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô, “Niệm Niệm, dậy ăn chút gì đã rồi hẵng ngủ tiếp.”
Vì thường xuyên phải đóng phim nên giờ giấc ăn uống của Sư Niệm không theo quy luật. Anh biết chuyện dạ dày cố không được tốt. Có lần chị Tám vô tình nhắc tới chuyện này, chỉ cần không ăn một bữa cơm thôi, cơ thể Sư Niệm sẽ rất yếu.
Chuyện này Sở Húc Ninh luôn ghi nhớ, cho nên lúc này dù biết cô rất mệt, nhưng không thể không dằn lòng xuống mà đánh thức cô dậy.
Sư Niệm có người lại lần nữa, lần này cô còn cuộn tròn hơn lần trước, “Đừng mà...”
Sở Húc Ninh nhíu mày, bàn tay to lớn của anh thỏ vào trong chăn, khẽ khàng nhéo một cái vào eo cô, “Dậy ăn chút đã rồi ngủ tiếp, ăn một chút thôi.” Sở Húc Ninh nhỏ nhẹ dỗ cổ như dỗ trẻ con.
Mí mắt Sư Niệm động đậy vài cái nhưng không hề mở ra, chỉ có hai đầu lông mày nhíu chặt lại.
Sở Húc Ninh ôm cô dậy, sau đó ngồi ở đầu giường, giữ cô trong lòng, đưa tay bưng bát mỳ tới đút cho cô từng chút một.