AI PHÁT ĐIÊN [2]
Sư Niệm nhìn về góc cầu thang phát ra tiếng nói.
Từng bước từng bước, cùng với tiếng bước chân mạnh mẽ là bóng dáng cao lớn đang dần xuất hiện.
“Sở Húc Ninh.” Sư Niệm khẽ gọi tên anh, sau đó đẩy Lữ đoàn phó đang chắn ở đầu cầu thang ra, chạy về phía đó. Cô gần như nhảy ba bậc liền lúc. Khi Sở Húc Ninh đi tới chiếu nghỉ nối giữa tầng hai và tầng ba thì Sư Niệm đã chạy xuống ôm chặt lấy anh.
Bước chân của Sở Húc Ninh loạng choạng. Anh đụng phải bức tường phía sau, nhưng vẫn đưa tay ôm lấy cơ thể lao tới như một viên đạn của cô.
“Họ gọi anh tới làm gì? Có nói gì không, có phải vì thân phận của em không?” Sư Niệm vội vàng nói, dường như chỉ một lát đã muốn anh trả lời hết toàn bộ câu hỏi của cô.
Sở Húc Ninh nhẹ nhàng ôm lấy Sư Niệm, ngẩng đầu nhìn đám người đứng trên tầng. Nhất là khi thấy Dương Giai, anh tỏ ra rất khó chịu, hóa ra ba vợ anh đã nhắc nhở anh trước điều này.
Tất cả mọi người đều cho rằng anh nhún nhường vì thân phận của Sư Hạ Dương. Trong quân doanh chắc chắn sẽ có người nói điều không hay với Sư Niệm. Dương Giai chính là người đầu tiên, cho nên Sư Hạ Dương dùng cách gọi anh đi để khiến Sư Niệm thêm lo lắng, sau đó phản pháo khi Dương Giai tới gây sự. Bởi vì lúc này nỗi sợ đã chiếm lấy tâm trí cô, cô không thể vì anh mà giữ thể diện cho đám người này nữa.
Chiều này của ba vợ vừa tiêm thuốc dự phòng cho anh, cũng để cho người trong quân doanh biết được Sư Niệm không phải người dễ chọc vào.
“Diễn tập quân sự kết thúc nên tinh thần rời rạc đấy hả? Đứng ở đây xem kịch hay? Chưa đi nữa cơ à?” Anh đẩy Sư Niệm ra một khoảng nhất định với mình, tiếp tục nhìn những người kia, “Lão Đặng, dẫn người đi huấn luyện đi.”
“Rõ.” Lữ đoàn phó nói rồi dẫn người đi mất.
Chỉ có điều khi Dương Giai chuẩn bị rời đi, Sở Húc Ninh lại thản nhiên nói một câu, “Trưởng ban Dương, tôi nghĩ chuyện này chắc cô luôn không hiểu, tôi thật sự từ chối cô. Vả lại, cô nợ vợ tôi một lời xin lỗi, tôi hy vọng Trưởng ban Dương nói rồi hẵng đi.”
Dương Giai vừa đi ngang qua anh. Khi nghe được câu ấy, cô ta dừng khựng lại, nhìn Sở Húc Ninh với vẻ không thể tin nổi.
“Anh bảo em xin lỗi?”
“Lẽ nào không phải sao?” Giọng của Sở Húc Ninh càng lúc càng lạnh nhạt hơn.
“Húc Ninh, em đi theo anh...”
“Trưởng ban Dương, cơm có thể ăn bữa nhưng lại không thể nói tùy tiện, cô đi theo tôi khi nào?” Sở Húc Ninh ngắt lời cô ta, giọng anh nghiêm túc hơn hẳn.
“Chậc chậc chậc, tự cho mình là đúng kìa.” Tần Thiếu Bạch bò rạp trên lan can nhìn khuôn mặt tím tái như màu gan heo của Dương Giai, tâm trạng của anh ta đang rất tốt đây.
Quả nhiên, trình độ vô liêm sỉ đó đã vô địch thiên hạ rồi.
Mặt mũi Dương Giai đỏ phừng phừng không biết do xấu hổ hay tức giận, “Nếu đã không thích em, tại sao không điều động em đi nơi khác?”
Đối diện với câu hỏi chất vấn của Dương Giai, Sở Húc Ninh càng nhíu mày lại, anh nói, “Cô và tôi có quan hệ gì để tôi phải lạm dụng chức vụ điều chuyển cổ đi?”
Câu nói của Sở Húc Ninh như giáng một cái tát thật mạnh lên mặt cô ta. Bây giờ sắc mặt của cô ta không còn là màu đỏ do ngượng ngùng nữa, mà là màu đỏ rực như vừa bị tát xong.
Sự Niệm chớp mắt nhìn Sở Húc Ninh. Khác với Dương Giai, cô cảm thấy trong lòng mình sắp có bong bóng màu hồng bay phấp phới rồi.
Dương Giai dường như không chịu nổi củ đả kích này, cô ta ôm lấy ngực, sau đó quay người định đi luôn.
“Xin lỗi đi.” Sở Húc Ninh trầm giọng nhắc lại.