Ngay lúc ấy, Sở Lạc Duy cũng đứng bật dậy như lò xo, biểu cảm dịu dàng trên mặt cũng lập tức chuyển thành vẻ ghét bỏ.
“Còn không nhìn xem đã mấy giờ rồi, tất cả mọi người đều đang phải chờ cậu đấy, có đi hay không đây?” Sở Lạc Duy đanh mặt nói, không hề cảm thấy chuyện lật mặt này khó đến thế nào với cậu.
Kiều Vị Nhã: “...”
Chẳng lẽ vừa rồi cô nằm mơ?
Nhất định là như vậy!
Kiều Vi Nhã nghĩ nghĩ rồi lại nằm xuống, cô đã nói mà, ngoại trừ cái lần tỏ tình kia ra thì làm gì có chuyện người này có thể đối xử dịu dàng với mình cơ chứ.
Lúc này Sở Lạc Duy đang quay lưng về phía Kiều Vi Nhã, nếu như Kiều Vi Nhã quan sát tỉ mỉ một chút thôi là có thể nhận ra vành tai cậu đang đỏ lựng lên. Haizzz, tiếc là Kiểu Vi Nhã chưa bao giờ biết cái gì gọi là quan sát, lại càng không biết tỉ mỉ là cái gì.
Kiều Vi Nhã ôm gối đầu ném qua: “Biết rồi, biết rồi, sao cậu lại đáng ghét như thế chứ?!” Kiều Vi Nhã kêu lên, bất mãn bò dậy.
Sở Lạc Duy quăng cho cô một ánh mắt lạnh như băng rồi đi thẳng ra khỏi phòng.
Kiều Vi Nhã giận dữ nhìn bóng lưng của ai kia. Bạn trai của người ta đều là dịu dàng gọi bạn gái dậy, thế quái nào bạn trai của cô lại như thế này hả? Đây là giả! Giả! Nhất định là hàng giả!!!
Đợi đến khi Kiều Vi Nhã thu dọn xong thì đã gần đến trưa rồi.
Sở Lạc Duy quăng cho cô một cái liếc mắt lạnh lùng, ý bảo: Nhìn đi, chỉ vì cậu mà lãng phí thời gian như vậy đấy.
Kiều Vi Nhã nổi giận đùng đùng. Cô trèo lên máy bay rồi đứng chống nạnh, nói: “Sở Lạc Duy! Tôi muốn chia tay với cậu!”
Sở Lạc Duy ngồi trên ghế, tựa vào cửa sổ rồi lôi ra một cuốn sách, hờ hững liếc ai kia đang muốn làm cách mạng một cái rồi thản nhiên nói: “Nghe thấy rồi, đề nghị này bị bác bỏ.”
Triệu Hân Hân cười đến rút gân, tự dưng lại thấy thương cho Kiều Vi Nhã vì không đầu lại bị dính vào một người bạn trai như vậy. Thế cho nên vì để bản thân không bị cười chết, Triệu Hân Hân cũng mạnh dạn đi đến khoảng điều khiển tìm Sở Vị.
Kiều Vi Nhã ngồi xuống đối diện với Sở Lạc Duy, nói: “Này, tôi cũng có sĩ diện đấy nhé! Có người bạn trai nào giống như cậu không hả? Bạn trai người ta ai cũng nâng niu chiều chuộng ôm ấp hôn hít bạn gái, còn cậu thì sao hả, thì sao hả?” Ngoại trừ đả kích cỡ ra thì cũng chỉ biết đả kích cô thôi.
Sở Lạc Duy nghe cô nói vậy, nghĩ kỹ lại thì cũng thấy có lý cho nên cậu nhanh chóng đặt cuốn sách trong tay mình xuống, sau đó đứng dậy, đi đến bên cạnh Kiều Vi Nhã. Kiều Vi Nha còn đang thắc mắc người này định làm gì, thì cậu dứt khoát hôn lên môi cổ.
Kiều Vị Nhã: “...”
Nụ hôn nhẹ nhàng như chiếc lá lướt qua mặt hồ chấm dứt, Sở Lạc Duy lại kéo Kiều Vi Nhã đứng dậy, ôm lấy cổ rồi siết chặt vòng tay, sau đó bế cô lên.
Kiều Vị Nhã: “...”
Sở Lạc Duy, tổ sư cậu!!!
Sở Lạc Duy buông Kiều Vi Nhã xuống rồi nói với vẻ đương nhiên: “Thấy chưa, tôi đã nể mặt cậu rồi đấy.”
“Cút đi...!!!”
Kiều Vị Nhã lớn tiếng kêu lên, lần này cô đã bị chọc giận điên lên rồi: “Chia tay! Chia tay! Ông đây muốn chia tay với cậu!”
Sở Lạc Duy nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Cái này đã nói rồi, ý kiến cậu đơn phương đưa ra đã bị tôi bác bỏ!”
Kiều Vị Nhã: “...”
Sét tới đánh chết cô luôn đi! Tên này sinh ra là để lấy cái mạng này của cô đây mà!
Sở Lạc Duy hơi khom người xuống. Kiều Vi Nhã vô thức lui về sau lại bị Sở Lạc Duy ôm lấy eo: “Kiều Vi Nhã! Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cậu đã không thể chạy thoát được khỏi tôi rồi.”
Câu nói này vừa dịu dàng lai mị hoặc, nó khiến người ta... đắm chìm vào trong đó!
Như thế này có được tính là phạm quy không?
Dùng sự dịu dàng hiếm hoi của cậu để phạm quy!