“Đáng ra cậu phải nói với tớ chứ, cậu cũng biết chúng tớ ở cùng nhà với nhau mà, thế nên chắc chắn tớ sẽ tặng quà cho anh ấy từ sáng sớm rồi. Hơn nữa món quà đó là do tớ với Sở Lạc Duy
tặng chung, cậu cũng biết tên kia tính tình kỳ quặc thế nào rồi mà. Cậu ấy biết anh Sở Vi thích nhưng lại ngại không muốn tự tặng nên mới kéo tớ đi tặng cùng! Tớ thể là tớ thật sự không hiểu gì về anh Sở Vi đâu!” Kiều Vị Nhã vội vàng nói.
“Sao cậu nói chuyện cứ như kiểu tớ là bạn gái của anh ấy vậy. Nếu cậu thật sự mà có gì với anh ấy thì cậu tự lo cho cái thân mình trước đi, chắc chắn cậu Hai sẽ bóp chết cậu!” Triệu Hân Hân cười ha hả, nói tiếp: “Cậu có nhớ hôm sinh nhật mười tám tuổi của tớ, lúc đó tớ nói tớ có một điều ước không?”
“Ừ, có nhớ.” Kiều Vi Nhã gật đầu.
“Tớ nói tớ hy vọng một ngày nào đó tớ có thể tặng cậu ấy tất cả những món quà sinh nhật mà tớ từng chuẩn bị cho cậu ấy!” Triệu Hân Hân nói, đôi bàn tay mập mạp vẽ một vòng thật lớn trong không trung: “Nhiều thế này này, nhiều thế này này!”
“Hân Hân...”
“Nhưng mà hiện tại tớ đã có thể xác định được rằng mấy thứ kia có thể ném đi được rồi.” Triệu Hân Hân nhìn về phía Kiều Vi Nhã: “Vi Nhã, cậu Hai thật sự rất thích cậu cho nên cậu nhất định phải quý trọng niềm hạnh phúc này của cậu đấy biết chưa!”
Tất nhiên là Kiều Vị Nhã biết Sở Lạc Duy thích mình, cô nói: “Thật ra nhiều khi tớ cũng nghĩ, rốt cuộc thế nào mới là thanh mai trúc mã, thế nào mới là tình yêu?”
“Thanh mai trúc mã không nhất định phải là tình yêu, nhưng mà tình yêu của thanh mai trúc mã lại là đẹp nhất! Tuy rằng cậu Hai có hơi độc miệng một chút nhưng cậu ấy đối với cậu là hoàn toàn thật lòng. Từ nhỏ đến lớn, trong mắt cậu ấy chỉ có cậu mà thôi! Đứa con gái khác trong mắt cậu ấy có lẽ cũng thành con trai hết, bao gồm cả tớ nè!” Triệu Hân Hân nói rồi chỉ chỉ thân hình mập mạp của mình: “Cái cầu mà cậu Hai nhà cậu thích nhất chính là, "Mập kia đứng dưới nắng đi, che nắng cho bọn này chút. Đấy cậu xem cậu ta làm tổn thương tới tớ đến mức độ nào rồi chứ.”
Tất nhiên Kiều Vị Nhã nhớ rõ, cứ mỗi lần đến tiết quân sự hoặc là tiết thể dục là Sở Lạc Duy lại nói như vậy, lần nào cũng khiến Triệu Hân Hân giận điên lên.
Hai cô gái ngồi nói chuyện ngoài ban công rất lâu. Triệu Hân Hân khẳng định mình đã hoàn toàn nói lời chào tạm biệt với quá khứ, tiện thể còn cho Kiều Vi Nhã một bác canh gà rất to.
Kiều Vi Nhã nghe mà thấy lòng chua xót thế nhưng cũng vui cho cô bạn. Yêu đơn phương là một quá trình rất đau khổ nhưng đến khi buông tay rồi thì sẽ cảm thấy thản nhiên trong nháy mắt. Ít nhất Triệu Hân Hân cũng buông được chấp niệm trong lòng.
Sáng sớm hôm sau thời tiết rất đẹp, do tối hôm qua đi ngủ quá muộn cho nên đã hơn mười giờ rồi mà Kiều Vi Nhã vẫn còn chưa chịu rời giường. Sở Lạc Duy đứng cạnh giường nhìn ai kia đang giang tay duỗi chân ngủ lăn lóc trên đường, cậu cúi xuống, túm lấy mũi của cô.
Kiều Vi Nhã đẩy đẩy tay của cậu ra, ngủ tiếp: “Đừng có làm phiền nữa, tôi buồn ngủ!”
Kiều Vi Nhã xoay người đi thành ra chưa được một chỗ trống, vậy nên Sở Lạc Duy liền ngồi xuống mép giường.
Dáng ngủ hiện tại của Kiều Vị Nhã vẫn giống hệt hồi còn bé. Sở Lạc Duy nghiêng nửa người nhìn, rồi lại chỉnh lại mái tóc tán loạn của cô.
“Dậy đi, phải đi về rồi.” Sở Lạc Duy dịu dàng nói.
“Buồn ngủ lắm, đừng có nói chuyện!” Kiều Vi Nhã nói rồi vung tay lên nhưng lại bị Sở Lạc Duy bắt được.
Khi còn bé, không ít lần Sở Lạc Duy bị cái tay này của cô làm cho sợ chết khiếp, thế cho nên cậu đã sớm luyện được bản lĩnh này rồi. Nếu không e là cậu sẽ không dám nhìn thẳng vào mặt mình nữa mất.
Sở Lạc Duy nắm được tay Kiều Vi Nhã rồi liền không buông ra nữa. Cậu khẽ cong môi, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng chưa từng có.
Trong giấc ngủ mông lung, Kiều Vi Nhã luôn cảm thấy có người đang nói chuyện với mình, hơn nữa giọng điệu của người đó thực sự vô cùng dịu dàng, rất dịu dàng.
Kiều Vi Nhã đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mở bừng mắt ra.