Một trận mưa thu cùng một đợt không khí lạnh.
“Trận mưa thu này đã khiến đất liền hoàn toàn bước vào mùa đông.
Sở Lạc Nhất đã không muốn ra ngoài vẽ tranh nữa, bởi vì trời quá lạnh.
Sư Niệm lại càng ít ra khỏi phòng hơn. Nghe nói hôm nay Sở Húc Ninh sẽ xuất phát tới bến quân Đỏ, không thể về trong một sớm một chiều được. Sư Niệm cũng ở luôn trong phòng Sở Lạc Nhất để vẽ tranh với cô.
Nói cho đúng hơn là nhìn Sở Lạc Nhất vẽ tranh.
“Nghe nói hôm nay Dương Giai xuất viện, cũng quay lại khu diễn tập quân sự này rồi.” Sở Lạc Nhất nằm bò trên bàn, cẩn thận vẽ từng chi tiết.
“Chị biết rồi, dù sao thì cô ta cũng không đắc ý lâu được nữa đâu.” Sư Niệm nghịch ngợm đống bút vẽ của Sở Lạc Nhất, “Chỉ không biết nếu vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai mà biết cô ta đi rồi liệu có tức đến hộc máu không.”
“Đáng đời mà!” Sở Lạc Nhất đưa ra một đáp án.
Sự Niệm bật cười, đúng là đáng đời thật.
“Nhưng em cảm thấy dạng người như Dương Giai không dễ gì nhận thua đầu. Dù sao nếu cô ta có thể nhận thua thì đã nhận từ lâu rồi, cũng sẽ không đợi anh Húc Ninh bao nhiêu năm như vậy.” Sở Lạc Nhất nói, ngẩng đầu nhìn Sư Niệm.
“Chị biết chứ, ở một góc độ nào đó Dương Giai và chị rất giống nhau.” Sư Niệm tiếp tục nghịch bút vẽ của cô, “Nhưng điểm khác biệt lớn nhất của chị và cô ta là, chỉ biết đứng đúng chỗ của mình, nếu như cô ta không biết. Chị không ngại giúp cô ta nắn lại vị trí đầu.”
“Đây mới là chị Niệm Niệm của bọn em chứ.” Sở Lạc Nhất cười tít cả mắt, sau đó tiếp tục vẽ tranh, “Không biết đám Tiểu Bất Điểm sao rồi nhỉ? Phải hai ngày nữa mới thống tín hiệu, nếu không còn chẳng gọi nổi một cuộc điện thoại.” Trong thời gian diễn tập quân sự, tín hiệu được mở định kỳ hằng tuần, cỡ khoảng một tuần một lần, lần trước mở vào ngày họp báo của Sư Niệm, lần tới vẫn còn phải đợi, có thể là một tuần hoặc lâu hơn.
“Không biết nữa, diễn tập quân sự sắp kết thúc rồi, đến lúc đó là biết thôi.” Sư Niệm nói, “Lúc chị đến đây chúng nó vẫn còn ổn lắm, có thể xảy ra chuyện gì được?”
Sở Lạc Nhất đổi cây bút trên tay thành màu khác, tiếp tục miêu tả chi tiết, trong đầu lại nghĩ tới người đàn ông tên Bạch Hoành kia. Gần đây cô thường xuyên nghĩ tới hắn ta, điều này đối với cô mà nói không phải một chuyện tốt.
Tới trưa ngoài trời đã tạnh mưa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
Sở Lạc Nhất và Sư Niệm thu dọn đồ đạc, tính tới nhà ăn dựng tạm ăn cơm trưa.
Lúc này nhà ăn dựng tạm được chồng lên bằng một tấm vải che mưa rất to, những người bị thương và những người tạm thời về nghỉ đều ở chỗ này.
Sở Lạc Nhất tới mua cơm, nhân viên cấp dưỡng là một binh nhất chừng bốn mươi tuổi, trồng lúc nào cũng tươi cười niềm nở.
“Cán sự Sở hôm nay không thấy ra ngoài mấy nhỉ.”
Sở Lạc Nhất giậm giậm chân, “Tại trời lạnh quá đấy ạ. Bác Châu, hôm nay cho cháu thêm nhiều món cay chút nhé, trời lạnh quá.”
“Ha ha ha, vừa hay hôm nay bác làm canh cay này, uống vào phấn chấn lắm, cho hai đứa hai phần canh nhé.” Bác Châu vừa nói vừa múc cho họ hai bát canh đầy.
Sở Lạc Nhất cười tít cả mắt nhận lấy phần cơm của mình, “Bác Châu, bác đáng yêu quá đi mất thôi.”
“Ha ha, thời tiết thay đổi nhanh như chớp mắt, hai đứa yếu ớt quá, phải chú ý hơn đấy. Nếu lạnh quá cứ nói với bác, bác làm mấy món để hai đứa ăn cho ấm người. Các cháu không thể so bì với đám lính lác kia được đâu.”
“Bác Châu, nơi diễn tập quân sự không phải nơi nuôi kẻ nhàn rỗi.” Dương Giai đặt mạnh cái ca của cô ta lên quầy bếp, nhìn Sư Niệm với vẻ kỳ thị, “Nhất là cô gái này còn là con gái của tư lệnh bên phía địch nữa.”
Sở Lạc Nhất nheo mắt, cô chỉ hận không thể cầm bát canh nóng trong tay úp thẳng lên đầu cô ta.
Sư Niệm siết chặt hai tay, chầm chậm ngẩng đầu nhìn về phía Dương Giai.