Sở Ninh Dực ngẩng đầu, cái cách anh trừng mắt nhìn người khác thật giống con trai anh biết bao.
“Hình thái hoàng hôn trên đảo Kim Cương trông giống như núi lửa đang phun trào, trước nay chưa từng xuất hiện tình huống này, tôi đang nghĩ có khi nào nó là nhân tạo không.” Sở Ninh Dực nói rồi xoay máy tính về phía An Phong Dương, “Nhìn này.”
An Phong Dương cúi đầu nhìn khung cảnh trong video, một lát sau mới lên tiếng, “Đúng là rất giống núi lửa.”
An Phong Dương xem xong đã thấy Phong Phong bước vào.
“Làm sao thế, vị tổ tông nhà tôi vừa mới ngủ đấy.” Phong Phong nói xong đã bị khung cảnh trên màn hình máy tính thu hút, nheo mắt một lúc lâu mới hoàn hồn lại, “Hoàng hồn à?”
“Ừ, một cảnh hoàng hôn kỳ lạ.” Sở Ninh Dực nói rồi quay đầu nhìn An Phong Dương, “Bảo mấy đứa nó về đi. Đài dự báo khí tượng đã thông báo mấy ngày tới trên biển có bão mạnh đấy, đến lúc đó muốn về cũng không về được đầu.”
Phong Phong gật đầu, kết nối điện thoại với bên đó.
Lúc này họ đang ăn cơm tối, khi Kiều Vi Nhã nhận được cuộc gọi, bên ngoài đã bắt đầu nổi sấm rồi, tiếng sấm trên biển rền và vang hơn trong đất liền rất nhiều.
“Hình như đã không kịp rồi, thời tiết bên này bắt đầu thay đổi rồi ạ.” Kiều Vi Nhã bĩu môi nói, “Chỉ có thể đợi bão tan thôi.”
Phong Phong khựng lại một lát rồi mới tiếp lời, “Được rồi, mấy đứa chú ý an toàn đấy.” Phong Phong ngắt cuộc gọi rồi nhìn Sở Ninh Dực, “Bị kẹt ở đó rồi, tạm thời không về được.”
Sở Ninh Dực gật đầu, không bị kẹt trên đường là tốt rồi.
Kiều Vị Nhã đặt điện thoại lên bàn, nhìn mấy người đang nhìn mình kia, “Nhà báo sắp có bão to, muốn chúng ta mau chóng trở về.”
“Vậy bây giờ không về được rồi.” Triệu Hân Hân vừa ăn cơm vừa nói, “Cậu không biết hôm đó lúc đọc tin tớ đã sốc đến mức nào đâu, hóa ra cậu thực sự là con gái của Phong Ảnh đế thật.”
“Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi mà, cậu không tin làm sao trách tớ được.” Kiều Vị Nhã trợn mắt khinh thường. Cô vẫn còn nhớ tối hôm đó Triệu Hân Hân gần như hét rầm trời trong điện thoại, nội dung đại khái chỉ là: Ôi trời ơi, ôi trời đất tôi, cậu là con gái nam thần của tớ. Tớ dám mơ tưởng tới ba của bạn tớ ngay trước mặt cô ấy!
“Lần này quay về nhớ bảo ba cậu ký tên cho tớ nhé. Mẹ tớ thích ba cậu lắm.” Triệu Hân Hân khua khoắng bàn tay mập mạp của mình loạn lên.
“Mẹ cậu thích ba tớ? Câu này không thể nói linh tinh được, tớ không có hứng thú xây dựng gia đình mới với cậu đâu.”
“Xí xí xí, ai muốn xây dựng gia đình mới với cậu chứ.” Triệu Hân Hân kêu ầm lên.
Sở Vi cúi đầu nhịn cười, nhưng bỗng nghe thấy tiếng mưa to trút xuống ở bên ngoài, “Anh vừa đi tra thử, loài mực thủy tinh kia sẽ không xuất hiện ở vùng nước nông nếu không có tình huống gì đặc biệt. Tại sao nó lại đột nhiên dạt vào bờ như thế nhỉ?”
Sở Lạc Duy cũng đang nghĩ về vấn đề này.
“À phải rồi, lát nữa gửi tấm ảnh cậu chụp hồi chiều cho tớ.” Kiều Vi Nhã vừa ăn cơm vừa nói với Triệu Hân Hân, “Tớ còn chưa kịp đăng lên wechat nữa.”
Sở Lạc Duy nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu khó lường rồi tiếp tục ăn.
Kiều Vi Nhã hừ một tiếng rất rõ ràng, ánh mắt cổ nhìn cậu lộ rõ vẻ bất mãn.
Triệu Hân Hân cầm điện thoại lên gửi ảnh cho Kiều Vị Nhã Kiều Vị Nhã chẳng buồn ăn cơm nữa, cô đăng lên wechat, tỏ ý rằng mình mới phát hiện ra một loài động vật thần kỳ.
“Ngày mai đi xem xem có còn hiện tượng này không.” Sở Vị quay đầu nhìn cơn mưa lớn bên ngoài, ngày mai chắc không có mặt trời nữa rồi.
Sở Lạc Duy gật đầu, cậu cũng nghĩ như vậy. Hiện tượng này quá kỳ lạ, tạm thời họ thực sự không thể rời khỏi đây được. Cũng may lúc đến họ đã mang đủ thực phẩm, trong nhà cũng có máy phát điện, không có khó khăn gì trong sinh hoạt cả.