Ánh mắt của chủ nhiệm nhìn Châu Thiên Thiên cũng có vài phần không vui. Ông không ngờ rằng Châu Thiên Thiên thiếu can đảm đén thế. Chuyện lớn như vậy, với thái độ của Châu Thiên Thiên đã đủ để cho cô ta rời khỏi bệnh viện dã chiến rồi.
Mà quan trọng nhất, Sở Lạc Nhất cũng không phải đứa ngốc. Cô biết rõ rằng, tại sao khi Cố Tỉ Thành chưa tới mà con hổ đã đột ngột tấn công, là vì Châu Thiên Thiên đã làm hành động gì đó trong vô thức, thu hút sự tấn công của con hổ.
Sở Lạc Nhất tựa vào vai Cố Tỉ Thành, trong ánh mắt cô nhìn người phụ nữ đối diện có phần lạnh lẽo.
Châu Thiên Thiên bất ngờ chạm phải ánh mắt của Sở Lạc Nhất. Sự châm chọc trong đó khiến cô ta không khỏi phải nhìn đi chỗ khác.
Sở Lạc Nhất xì một tiếng, sau đó tiếp tục tựa vào vai Cố Tỉ Thành, nhắm mắt lại, “Người làm gì cũng có trời xanh đang nhìn, quả báo chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
Sở Lạc Nhất dứt lời, nỗi sợ trong lòng Châu Thiên Thiên càng dâng cao hơn.
Máy bay trực thăng hạ xuống một bệnh viện quân khu gần nhất, ngoài Châu Thiên Thiên ra, tất cả đều được đưa vào phòng điều trị.
Châu Thiên Thiên đứng ngoài cửa cứ đi tới đi lui.
Sở Lạc Ninh dựa người vào tường nhìn Châu Thiên Thiên cứ đi đi lại lại. Anh thản nhiên nói, “Bác sĩ Châu, sao cô căng thẳng thế, toát hết cả mồ hôi rồi kìa.”
Cơ thể Châu Thiên Thiên đột ngột run lên. Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Sở Lạc Ninh, giận dữ gào lên, “Ai run chứ, tôi chỉ lo cho Cố Tỉ Thành thôi.”
“Ôi chu choa, lo cho em rể tôi á? Thế thì không cần đâu, em gái tôi vẫn còn ở trong đó kia kìa, cô nói thử xem?” Sở Lạc Ninh nói với vẻ cười cợt, sau đó lại gần Châu Thiên Thiên, “Chuyện lần này, tốt nhất cô nên mong rằng nó không liên quan gì tới cô, nếu không thì...”
Châu Thiên Thiên vô thức lùi về sau.
Sở Lạc Ninh cũng lùi về một bước. Anh nhìn Châu Thiên Thiên với ý cười lạnh như băng, “Nhà họ Sở chỉ có một đứa con gái này thôi. Con bé là cục cưng của cả nhà, cho nên, Châu Thiên Thiên, từ bây giờ trở đi cô nên cầu nguyện cho mình đi.”
Cũng may họ chỉ bị thương ngoài da, chỉ có mức độ nặng nhẹ khác nhau, hai tay Cố Tỉ Thành được băng thành cái chưng, bác sĩ đề nghị Cố Tỉ Thành đi chiếu chụp, bởi vì bác sĩ nghi ngờ anh đã bị gãy xương tay rồi.
Có lẽ vì bị đau quá lâu nên bây giờ Cố Tỉ Thành không còn cảm giác gì nữa.
“Không cần phải hù nhau như vậy, không nghiêm trọng thế đâu.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói.
“Không được, bắt buộc phải đi.” Sở Lạc Nhất cưỡng ép lôi Cố Tỉ Thành ra ngoài.
Lục Nam Phong nhướng mày, nhìn đi, kiếm vợ làm gì, chỉ thêm một người quản lý mà thôi.
Nhưng tại sao anh ta lại thấy có một người quản lý mình cũng rất tốt nhỉ.
Vì phải chiếu chụp nên lâu hơn một chút. Sở Lạc Nhất nhận được tin, Sở Húc Ninh vẫn còn ở trong rừng, vì Dương Giai sau khi tiến vào rừng vẫn chưa được tìm thấy.
Hai người ngồi bên ngoài phòng chụp CT đợi phim. Sở Lạc Nhất hừ lạnh thành tiếng, “Người đàn bà đó tốt nhất nên bị con hổ cắn chết luôn đi, coi như thay trời hành đạo. Không biết làm sao mà Lữ đoàn của anh nhiều hạng người cực phẩm thế nhỉ?”
Cố Tỉ Thành hoàn toàn ngồi không cũng trúng đạn.
“Chuyện Dương Giai em nói vậy là vì Sư Niệm à?” Cố Tỉ Thành hỏi.
“Nếu không thì sao?” Sở Lạc Nhất nghĩ tới chuyện trước kia đã thấy máu nóng bốc lên đầu, “Cô ta đã làm những gì, cô ta biết rõ nhất.”
Cố Tỉ Thành cảm thấy, thực ra họ cũng biết rõ lắm.
Nhưng vì không có chứng cứ, nên không làm gì được.
Vậy phải xem Sở Húc Ninh định xử lý Dương Giai như thế nào, những người như họ không có quyền lên tiếng.