Phó tướng hơi cúi đầu, nhưng mà người ta không muốn, ai còn nói gì được?
Lúc này con hổ đã hết sạch kiên nhẫn, bắt đầu tấn công.
Mục tiêu là bên Sở Lạc Nhất, với tốc độ cực kỳ nhanh.
Sở Lạc Nhất vô thức đỡ Thiếu úy lùi về sau. Đúng lúc này, Cố Tỉ Thành lăn tới nhặt khẩu súng trên mặt đất lên, trước khi con hổ bổ nhào lên người Sở Lạc Nhất đã nổ súng.
“Đoàng...”
Tiếng súng vang lên làm kinh động chim chóc trong khu rừng.
Sở Lạc Nhất nhìn con hổ bỗng nhiên dừng khựng trước mặt mình, lúc này tim gan cô sắp nhảy ra hết ra ngoài rồi đó, biết không hả?
Cũng may, cũng may, suýt nữa thì cô “được” con hổ ăn mất rồi.
Ba con hổ hoàn toàn bị xử gọn, phòng chỉ huy và bộ tư lệnh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mối tai họa đe dọa an toàn của họ đã được giải quyết. Bộ tư lệnh ra lệnh phong tỏa ngọn núi, diệt trừ tai họa, bắt buộc phải loại bỏ hết những nguy hiểm có thể vẫn còn ở đó, tránh gây ra thương vong sau này.
Mà ở ranh giới của khu vực diễn tập, một chiếc Rolls-Royce đã đỗ ở đó ba ngày rồi. Phía sau còn có một chiếc xe tải rất lớn với những chiếc lồng sắt trống trơn.
“Bạch gia, ba con hổ Đông Bắc đều bị Cố Tỉ Thành xử lý rồi.” Người bên cạnh nói.
“Cố Tỉ Thành.”" Bạch Hoành khẽ nhắc lại cái tên này, khóe miệng khẽ cong lên, có vẻ như tất cả đều nằm trong dự tính của hắn ta.
“Bây giờ làm thế nào ạ?”
“Cố Tỉ Thành bị thương, có lẽ sẽ rút ra khỏi lần diễn tập quân sự này trước, chúng ta có thể về Rome đợi màn kịch hay bắt đầu rồi.” Bạch Hoành nhếch miệng nói, “À phải rồi, còn nữa, con bé Kiều Vi Nhã kia gần đây trông có vẻ hạnh phúc đấy, kiếm chút việc cho nó đi.”
“Vâng.” Người đó nhìn Bạch Hoành kéo cửa xe lên, sau đó mới đi vòng qua xe để vào ghế lái.
Trong rừng, những người bị thương đã được đưa lên trực thăng.
Cố Tỉ Thành ngồi xổm xuống kiểm tra mấy con hổ Đông Bắc đột nhiên xuất hiện kia. Anh tìm thấy thứ anh cần ở tai chúng.
Sở Lạc Nhất bước tới đứng sau lưng anh, quan sát động tác của anh, “Anh đang tìm gì vậy?”
Cố Tỉ Thành ra hiệu cho cô nhìn thấy nhúm lông hơi ngả trắng trên tai hổ. Sở Lạc Nhất nhìn thấy rồi nhìn về phía Cố Tỉ Thành, cô nói với vẻ khó tin, “Đây là, dấu vết của bảng số hiệu trong sở thú.”
“Xem ra có người cố ý đưa hổ tới đây.” Cố Tỉ Thành nói rồi đứng lên vỗ vỗ tay, “Xem ra có người không đợi được muốn ép anh rút khỏi lần diễn tập này rồi.”
“Hửm?” Sở Lạc Nhất khựng lại, không thể hiểu được lời anh nói, muốn anh rút khỏi lần diễn tập quân sự này?
Cố Tỉ Thành không giải thích nhiều, anh chỉ xoa đầu cô, dẫn cô rời khỏi đó.
Trừ Châu Thiên Thiên không hề bị thương ra, những người còn lại ít nhiều đều bị thương. Đến cả Chủ nhiệm cũng bị hàm răng sắc nhọn của con hổ quẹt cho một vết to vì cứu Thiếu úy.
Cho nên, trên trực thăng, khi tất cả mọi người chằng chịt thương tích. Người duy nhất bình an vô sự là Châu Thiên Thiên bỗng trở thành một câu chuyện cười.
“Ôi chao, đây chính là bác sĩ Châu trong truyền thuyết đó hả, năng lực tự bảo vệ mình mạnh ghê nha.” Sở Lạc Ninh nhìn vết sưng đỏ trên cổ tay và trên cổ Sở Lạc Nhất, cộng thêm vết thương trên mặt, giọng điệu mỉa mai này đã cho thấy anh thực sự không thể nào nhẫn nhịn nữa.
Châu Thiên Thiên khựng lại, bắt đầu đứng ngồi không yên.
Cố Tỉ Thành bật cười chế giễu, dùng bàn tay ướt đầm đìa máu của mình nắm lấy tay Sở Lạc Nhất. Đối với hành vi của Châu Thiên Thiên, ngoài sự khinh thường ra, anh không thể cho cô ta cảm xúc nào khác.