Sở Lạc Nhất bỗng bị ai đó vỗ một cái lên bả vai. Cô lại tiếp tục kêu rú lên, lại vẫn bị người kia bịt miệng lại.
Móa nó móa nó...
Hôm nay cô ra cửa không coi lịch hay sao?
Vì sao ai cũng muốn bịt miệng cô vậy?
“Đừng kêu, là anh!”
Giọng nói trầm thấp của Cố Tỉ Thành vang lên bên tai.
Sở Lạc Nhất nghe xong liền quay người, ôm lấy anh, “Hu hu... làm em sợ muốn chết.”
Cố Tỉ Thành ôm lấy cô, sắc mặt đen sì: “Đừng khóc nữa, giả quá...”
“Ờ...” Sở Lạc Nhất đẩy anh ra, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách.
Cố Tỉ Thành nhìn cô bằng ánh mắt bất đắc dĩ, “Sao lại chạy tới đây?” Cố Tỉ Thành nói xong liền nhìn bộ quân trang của cô, trên vai còn có phù hiệu trung lập, “Thế này là sao?”
“Nhìn cho kỹ đi, em không có theo đuôi anh đâu nhé, em nhận được lệnh vào đấy.” Sở Lạc Nhất đắc ý nói. Lúc này nếu như cô thật sự có một cái đuôi, chắc đã vểnh ngược lên trời rồi.
Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn cô, “Đã sớm biết rồi?”
Sở Lạc Nhất vẫn đắc ý nhìn anh, giống như đang nói: Sao hả, bị em lừa rồi đúng không?
Cố Tỉ Thành cốc lên đầu cô một cái. Cô nhóc này, thảo nào mới đầu nói không muốn gặp anh, thì ra là định chờ anh ở đây.
“Vừa nãy em nói chuyện với ai đấy?” Trước khi đến đây, Cố Tỉ Thành rõ ràng đã nghe thấy tiếng của hai người.
Sở Lạc Nhất vừa định hé miệng, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, bèn nghiêm nghị nói: “Em là trung lập, không thể nói với anh được!” Nói xong còn chớp chớp hai mắt.
Cố Tỉ Thành: “...”
Được rồi, em đã nói rồi đấy!
Cố Tỉ Thành chỉ nhìn xung quanh một lát liền dẫn Sở Lạc Nhất rời khỏi chỗ này, “Trong thời gian diễn tập quân sự, em ít lên núi một mình thôi, đừng để người ta tưởng là quân địch rồi bị “giết“.”
Sở Lạc Nhất bám trên người anh không muốn tự đi, “Em đi bao nhiêu lâu mà không ra được đấy chứ.”
“Đó là vì em ngốc.” Cố Tỉ Thành nhìn cô gái đang bám trên cánh tay mình, lại cúi đầu hôn lên môi cô một cái, sau đó khom người xuống. “Lên đi.”
“Oh yeah.” Sở Lạc Nhất cười, nhảy lên lưng, ôm lấy cổ anh, “Em kể cho anh nghe, trên đường đến đây Châu Thiên Thiên nhà anh toàn bắt nạt em thôi.” Sở Lạc Nhất nhỏ nhen tố cáo.
“Nói rõ ràng, nhà anh chỉ có một Sở Lạc Nhất thôi, không có Châu Thiên Thiên nào cả.” Cố Tỉ Thành vỗ vào cái mông nhỏ của cô một cái, sau đó tiếp tục đi.
Sở Lạc Nhất bị những lời này làm cho sướng rơn, quả nhiên là Cố văn nghệ nhà cô, mồm mép lắm.
Sở Lạc Nhất ghé lên vai Cố Tỉ Thành, nhỏ giọng hỏi: “Các anh phải ở đây một tháng cơ à? Anh không qua bên đó tìm hiểu gì hả?”
“Không phải là đang định đi thì bị em làm chậm trễ đấy sao?” Cố Tỉ Thành ăn ngay nói thật.
“Ồ, xin lỗi nhé.”
“Không sao, hôn anh một cái, anh tha thứ cho em.” Cố Tỉ Thành học theo cái giọng điệu ngứa đòn của cô đáp lại một câu.
Sở Lạc Nhất ôm lấy cổ anh, vốn định hôn, nhưng nhìn mấy vệt màu trên mặt, cô nghĩ mình nên suy nghĩ lại.
Cố Tỉ Thành cảm thấy cô khựng lại, liền chuyển cô từ sau lưng ra trước ngực, Sở Lạc Nhất kêu lên một tiếng, hai chân quắp lấy hông anh, hai tay vòng qua cổ anh, nhìn gương mặt đầy những vệt màu ngụy trang của anh dưới ánh trăng, có điều vẫn rất tuấn tú.
“Bây giờ thì được rồi đấy.” Cố Tỉ Thành nói, chỉ chỉ môi mình.
Sở Lạc Nhất: “...”
Anh giai à, trên miệng anh cũng có vệt màu đấy nhé!
Sở Lạc Nhất suy nghĩ một lúc, sau đó quả quyết nói: “Ghi giấy nợ đi.”
“Lời lãi tính thế nào?” Cố Tỉ Thành áp sát cô, mờ ám nói.