Sở Lạc Nhất đi lòng vòng trong núi, chỉ cảm thấy càng đi càng hẻo lánh, chẳng biết đây là chỗ nào. Sở Lạc Nhất nhìn xung quanh, sau đó cúi người nhặt lấy một hòn đá trên mặt đất, hơi bĩu môi: “Ngọn núi quỷ quái gì thế này, mỗi thế thôi cũng lạc đường.”
Sở Lạc Nhất thấp giọng nói, sau đó quăng cục đá đi, cầm đèn pin rọi lên trời lia lia mấy cái: “Có ai không...”
Cô lớn tiếng kêu lên, tiếng vang dội lại quanh quẩn nơi vách núi, dưới bầu trời đêm này thực sự có chút đáng sợ.
Bước chân Cố Tỉ Thành hơi khựng lại, nghe tiếng vọng từ trong núi, giọng nói này?
Sở Lạc Nhất?
Anh bước nhanh hơn, giọng này nhất định là của cô ấy không sai vào đâu được, hơn nữa rõ ràng là đang cầu cứu.
Sau khi kêu gào xong, Sở Lạc Nhất thấy trừ tiếng vang của mình ra thì chẳng có sự đáp lại nào.
“Quên đi, trông trời trông đất không bằng trông vào chính mình.” Sở Lạc Nhất nói, vẫn có ý định tự mình tìm đường đi ra ngoài. Cũng đâu phải lần đầu tiên lạc đường, chẳng phải sau đó cô vẫn ra được hết đấy thôi.
Sở Lạc Nhất lẩm bẩm, tiếp tục chọn một hướng đi, tiến thẳng về phía trước. Nhưng cô không ngờ tới đi được hai mươi phút lại quay trở về chỗ cũ.
Sở Lạc Nhất: “...”
“Cái nơi quái quỷ gì thế này, tưởng đây là đảo Đào Hoa à?” Sở Lạc Nhất đạp một phát lên thân cây, bực bội nhìn xung quanh. Cô phải ra ngoài thế nào đây?
Có điều cô vừa đá xong liền cảm thấy thân cây rung lên một cái. Sở Lạc Nhất vụt ngẩng đầu, vừa hay đối diện với một cặp mắt sáng rực.
“Á...” Sở Lạc Nhất hét lên một tiếng. Người phía trên đột nhiên nhảy xuống, bịt kín miệng Sở Lạc Nhất.
“Đừng có hét.”
Người nọ mặc một bộ đồ rằn ri, trên mặt đầy lớp màu ngụy trang. Sở Lạc Nhất chỉ có thể xác nhận anh ta là một quân nhân.
Cô vỗ nhẹ lên tay anh ta, tỏ ý mình sẽ không hét nữa, để cho anh ta yên tâm thả tay ra.
Người đàn ông bán tin bán nghi nhìn cô, nhưng đến cuối cùng vẫn thả người.
Sở Lạc Nhất vừa được thả ra đã bước cách anh ta một bước xa, ra sức thở dốc, “Anh định làm tôi ngạt chết đấy à.”
Người đàn ông kia nhướng mày nhìn cô gái trẻ trước mặt, “Lạc đường?”
“Nói thừa, nếu không ai thèm chui vào cái xó này làm gì?” Sở Lạc Nhất lấy lại nhịp thở của mình xong mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, “Quân Đỏ à?”
“Sao, cô là quân Xanh hả?” Người kia nói, có thêm vài phần dò xét.
Sở Lạc Nhất chỉ lên bả vai mình, “Nhìn cho kỹ, trung lập.”
Cô là họa sĩ, có thể tự do ra vào hai phe mà không bị bắt.
Người đàn ông kia gật đầu, “Ồ, thì ra là người giám sát.”
Sở Lạc Nhất không để ý đến lời anh ta nói mà chỉ nhìn anh ta, “Chỗ này là địa bàn của quân Xanh cơ mà.”
“Đây gọi là biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.”
“Nham hiểm.” Sở Lạc Nhất khinh bỉ nói, “Giờ tôi phải ra kiểu gì đây, đây là cái chỗ quỷ quái nào vậy?”
Người kia nhún vai, “Đây là một vùng đất có phong thủy quý hiếm, người bình thường không ra được.”
Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, xoay người định đi.
“Này, cô gái, cô không muốn ra ngoài à?” Người đàn ông bật cười hỏi, đúng là một cô gái đáng yêu.
“Anh không ra được, tự tôi tìm đường ra không được à?” Sở Lạc Nhất không có tí hảo cảm nào với người thiếu chút nữa làm mình chết ngạt này.
Người đàn ông kia ai da một tiếng, cô nhóc này coi anh ta là người bình thường à?
Lúc người đàn ông kia cất bước định đuổi theo, lại nghe thấy tiếng bước chân, anh ta lập tức xoay người bỏ đi. Dù sao đây cũng là địa bàn của người khác, anh ta không muốn bị bắt như con rùa trong giỏ.
“Này, tôi bảo...” Sở Lạc Nhất quay đầu lại, nhìn phía sau trống rỗng, nhất thời cảm thấy lạnh toát cả sống lưng. Sao tên kia biến mất nhanh quá vậy?