Nhưng anh thích thấy cô như vậy.
Sau khi ra ngoài, tuy rằng đã bật tivi nhưng Sư Niệm vẫn luôn ngoái nhìn vào bếp. Sở Húc Ninh biết, cũng không vạch trần cô.
Sư Niệm giơ điện thoại lên chụp lại tấm lưng của anh, nhưng khi Sở Húc Ninh quay đầu lại, cô vội vã rụt tay về. Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế mà cô vẫn không thấy chán. Sở Húc Ninh cũng chẳng buồn để tâm nữa, chỉ chăm chú nấu nướng.
Bảy giờ mười lăm phút, Triệu Uyển Uyển mới hoàn tất công việc vội vàng trở về nhà. Vừa mở cửa ra, đang định nói gì đó, Triệu Uyển Uyển đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, động tác thay giày của cô khựng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn vào những đĩa thức ăn trên bàn. Cô bỗng chốc hiểu ra ngay, bản thân cô thừa hiểu Sư Niệm ở cấp bậc thượng thừa nào, cho nên bàn thức ăn kia không thể nào do cô cháu gái nấu được.
Triệu Uyển Uyển thay giày rồi bước vào, “Ban nãy dì còn định gọi điện báo muộn quá nên dì muốn mua thức ăn về luôn nữa ấy.”
“Dì ơi, dì mau qua đây đi, nhìn nè, Sở Húc Ninh nấu đó, một mình anh ấy cân tất đấy.” Sư Niệm kéo Triệu Uyển Uyển tới, vô cùng đắc ý khoe khoang.
Triệu Uyển Uyển nhìn dáng vẻ đắc ý của Sư Niệm, lại nhìn về phía về phía Sở Húc Ninh đang bưng món canh cuối cùng ra khỏi bếp.
“Con chào dì.” Sở Húc Ninh khẽ gật đầu.
Triệu Uyển Uyển nhìn Sở Húc Ninh. Tuy rằng ban đầu cô có thành kiến rất lớn với Sở Húc Ninh, nhưng nhìn thấy phương diện này của cậu cháu rể, dường như cũng không đến nỗi khó chấp nhận lắm.
Triệu Uyển Uyển gật đầu như đáp lại lời chào của anh, sau đó nhìn Sư Niệm đang đắc ý dạt dào, “Dì nấu cơm cho con ăn bao nhiêu năm như thế chưa từng thấy con đắc ý vậy đâu nhé.” Triệu Uyển Uyển cười cười mắng Sư Niệm. Cô đặt điện thoại lên bàn, sau đó vào phòng tắm rửa tay.
Sư Niệm nói vọng lên theo bóng lưng của Triệu Uyển Uyển, “Đó là bởi vì tài nghệ nấu nướng của dì đã tuyệt vời tới mức không cần người khác khen ngợi nữa rồi.”
Sở Húc Ninh: “...”
Câu nịnh nọt này có thể giả dối hơn được nữa không?
Ba người rửa tay rồi ngồi vào bàn, nhưng khi Triệu Uyển Uyển nhìn thấy chai rượu trắng trên bàn, cô bỗng khựng lại.
Sư Niệm chớp mắt, vội vàng nói, “Không phải dì thích uống rượu trắng lắm sao? Thế nên Sở Húc Ninh mới mua giúp dì đấy.”
Cô thích uống rượu trắng?
Triệu Uyển Uyển tỏ ra rất tò mò với cách nói này, chuyện này bắt đầu từ khi nào nhỉ, sao cô không biết?
Sở Húc Ninh nhướng mày nhìn động tác ra hiệu qua lại giữa hai người, hình như anh hiểu ra điều gì đó rồi. Sư Niệm muốn chuốc anh đây mà, nhưng tại sao cô muốn chuốc cho anh say? Anh vẫn chưa hiểu chuyện này là sao nữa.
“Hôm nay dì bận rộn cả ngày rồi, rượu trắng để khi khác đi, sau này vẫn còn thời gian thỉnh giáo tửu lượng của dì mà.” Sở Húc Ninh đỡ lời, không hề lộ dấu vết gì.
“Nhưng mà...” Sư Niệm bắt đầu hoảng hốt, anh mà không uống rượu thì phải làm sao đây?
Sở Húc Ninh nhìn vẻ hoảng hốt của Sư Niệm mà càng khẳng định chắc chắn rằng trong cái đầu của cô đang suy tính chuyện gì đó.
Thế là Sở Húc Ninh đưa tay mở chai rượu Mao Đài ra, cho đó rót vào cốc, “Hôm nay để con uống rượu cho, dì dùng trà thay rượu đi ạ.”
Triệu Uyển Uyển nhìn Sở Húc Ninh. Cô gật đầu với vẻ hài lòng, có thể thấy Triệu Uyển Uyển càng ngày càng hài lòng về anh.
Sư Niệm nhìn anh cầm cốc rượu lên mà vẫn thấy chưa yên tâm, anh tự uống thì làm sao mà say được?
Sư Niệm bực tức, cơn nóng bốc lên đầu, cô đưa tay cầm lấy một cốc rượu khác, sau đó bắt đầu rót rượu, “Vậy em uống cùng anh.”
“Niệm Niệm...” Triệu Uyển Uyển nhìn Sư Niệm với vẻ không đồng tình.
Sở Húc Ninh nhướng mày, anh có thể khẳng định rằng chắc chắn Sư Niệm không biết danh xưng nghìn chén không say của anh, nếu không cô cũng không dám dùng cách này để chuốc anh.
Sở Húc Ninh không có ý gì về việc Sư Niệm uống rượu, nếu cô đã muốn uống, anh sẽ uống cùng cô.