Cổ Nguyệt nói với vẻ đáng thương.
Sư Niệm quay đầu lại. Họ không thể nhìn thấy đôi mắt bị che khuất bởi kính râm của đối phương, nhưng họ có thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt đối phương, vì thế Sư Niệm khẽ nhếch môi, “Chị Cổ, em không hề nói rằng chị cướp vai của em, là người bên ngoài nói thế, ngay từ đầu em đã không có ý định nhận vai đó rồi. Hay nói cho đúng hơn, nửa cuối năm nay, em thực sự không có ý định tham gia bất cứ bộ phim nào, cho nên chị Cổ không cần lo rằng em sẽ nhằm vào chị. Nếu việc chê bai em có thể mang đến danh vọng cho chị Cổ, em cũng rất hân hạnh.” Sư Niệm nói xong, lần này cô không dừng lại nữa mà đi với Sở Húc Ninh luôn.
Thứ như tin đồn luôn luôn là dạng cần đôi bên phối hợp, bởi một bàn tay làm sao vỗ thành tiếng được. Đa số các tin đồn được tung ra đều vì người trong cuộc ngấm ngầm mặc cho nó tung hoành, cho nên Cổ Nguyệt cũng không hẳn đã vô tội lắm đâu.
“Thái độ của cô ta làm sao vậy? Cô ta nói như thể em bắt nạt cô ta ấy. Nếu không phải vì sau lưng cô ta có hậu thuẫn lớn, bây giờ không biết đang đóng diễn viên phụ của phụ ở xó xỉnh nào rồi?” Quản lý của Cổ Nguyệt rất bất bình.
Cổ Nguyệt ngoảnh lại nhìn quản lý của mình: “Được rồi, chị đừng nói nữa, chị cũng biết người ta có chống lưng to rồi còn gì, bỏ qua đi, cứ coi như lòng tốt của em bị biến thành lòng lang dạ thú đi vậy, chúng ta đi thôi.”
Cổ Nguyệt nói rồi xoay người đi thẳng, nhưng khóe miệng đang nhếch lên của cô ta hiện lên vẻ lạnh lùng.
Sau khi lên xe cùng Sở Húc Ninh, Sư Niệm vẫn còn thở rất mạnh, như thể cô muốn thở hết những tức giận kìm nén trong lòng ra ngoài.
Sở Húc Ninh xếp đồ đạc xong xuôi rồi khởi động xe, “Có khúc mắc à?”
Anh có thể nghe ra được sự hùng hổ của Sư Niệm.
“Khúc mắc thì nhiều rồi, nhưng không liên quan gì tới chuyện bộ phim mới lần này. Cô ta không biết thì càng tốt.” Sư Niệm bật cười chế giễu, sau đó quay sang nhìn Sở Húc Ninh đang lái xe, “Lần này các anh phải diễn tập quân sự trong bao lâu?”
Sở Húc Ninh nhíu mày, “Vẫn chưa biết được, phải tùy vào tình hình cụ thể, có lẽ khoảng một tháng là kết thúc.”
Một tháng, Sư Niệm nhẩm tính thời gian, một tháng là đủ để Cổ Nguyệt lòi mặt chuột ra rồi, nhưng cô vẫn phải nhắc nhở bên Sở Thị, bộ phim mới tạm thời chưa cần khai máy vội, nếu không đến lúc đó phải đổi diễn viên nữ chính thì lại rắc rối thêm.
Sở Húc Ninh thấy Sư Niệm đang ngẩn người suy nghĩ. Anh lái xe ra khỏi bãi đỗ xe rồi mới hỏi, “Em đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì đâu, em chỉ thấy không hiểu tại sao có nhiều người thích đâm đầu vào chỗ chết thế thôi.” Ví dụ như Mạch Thụy, ví dụ như Ngũ Vi.
À phải rồi, cô cũng phải đi gặp Ngũ Vi xem sao, nếu như ảnh ọt không phải do cô ta gửi đi, vậy thì làm sao nó chạy tới tay Cổ Nguyệt được?
Cô chắc chắn rằng Ngũ Vi không biết, nếu không đã bị Cổ Nguyệt lôi ra thí mạng lâu rồi.
Có lẽ Sở Húc Ninh cảm thấy đây là một vấn đề nhàm chán, cho nên anh không tiếp lời nữa mà tiếp tục lái xe.
Hai người về đến nhà. Một tiếng nữa Triệu Uyển Uyển mới về, Sở Húc Ninh đã đi thẳng vào bếp chuẩn bị bữa tối rồi, dù sao cũng không thể đợi trưởng bối về nhà nấu nướng được.
Anh thực sự không làm được chuyện như thế.
Sư Niệm theo anh vào phòng bếp như một cái đuôi. Cô bị Sở Húc Ninh đuổi rất nhiều lần mới chịu ra ngoài.
“Em biết làm việc khác mà, ví dụ như cắt rau củ, ví dụ như...”
Sư Niệm vừa nói xong từ thái rau, Sở Húc Ninh đã dùng ánh mắt khác để nhìn cô. Sư Niệm từng thử nấu cho Sở Húc Ninh ăn một lần, chắc đó là bữa cơm mà cả đời Sở Húc Ninh không muốn ăn lần thứ hai.
Một củ khoai tây chỉ cần cắt đôi đã được coi như cắt xong rồi, như thế cũng gọi là cắt rau củ à?
Sư Niệm bị Sở Húc Ninh nhìn tới mức chột dạ, sau đó cô lặng lẽ quay người đi ra ngoài, “Em đi xem phim là được chứ gì.”
Sở Húc Ninh nhìn theo bóng lưng ỉu xìu xìu của cô mà bật cười thành tiếng. Cô ngốc này ấy mà, đúng là khiến người ta vừa giận vừa thương.