[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: A a a a a...]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Điên hả?]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Quả nhiên làm người không nên nói dối mà, nếu không sau này người đau khổ sẽ là chính mình!]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Hôm nay cảm khái nhiều quá nhỉ, chẳng phải là chị đến nhà mẹ chồng rồi sao?]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Hôm nay mẹ chồng của chị nói muốn có cháu, nhưng mà giữa hai người bọn chị đã có cái gì gì đó đâu, anh ấy vẫn nghĩ là chị bị...]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Vậy chẳng phải đơn giản rồi sao? Chuốc say rồi anh ấy còn có cảm giác gì được sao?]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: What?]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Em bảo chị phải đè anh ấy?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chính là chị nói đó nhé, không phải là em nói, mà chẳng lẽ lại bảo em làm việc đó?]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Em biến đi!!!]
Sư Niệm nhìn tin nhắn rồi lại nhìn Sở Húc Ninh đang chăm chú lái xe. Hiện tại trên đường có khá nhiều xe qua lại cho nên Sở Húc Ninh cũng không thừa sự chú ý để quan tâm cô.
Nhưng mà chính cô phải đè anh sao?
Cái việc này có độ khó hơi cao nhỉ.
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Không làm được!]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Vậy thì nói thật đi, cứ nói anh à, thật ra thì ngày hôm đó chẳng xảy ra chuyện quái gì cả, em vẫn còn nguyên vẹn, anh có vui không, có giật mình không, có bất ngờ không nè?]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc:...]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Anh ấy sẽ cầm đơn ly hôn ném thẳng vào mặt chị!]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Thế thì chị xoắn cái gì nữa, đè anh ấy đi hoặc là để anh ấy bỏ chị, tự chị chọn một cái đi!]
Sư Niệm lại càng cảm thấy xoắn xuýt hơn, cái thứ hai cô thật sự không thể chấp nhận nổi vậy thì chỉ có thể chấp nhận điều thứ nhất thôi sao?
Sở Lạc Duy liếc mắt nhìn Kiều Vi Nhã, đúng lúc thấy được cuộc trò chuyện của hai người họ liền bật cười một tiếng nhưng không nói gì.
“Tôi cho cậu xem chưa hả? Tránh ra!” Kiều Vi Nhã nói rồi ôm lấy di động, quay lưng về phía Sở Lạc Duy, tiếp tục gõ chữ.
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chị có thể nghĩ cho kỹ, cái này có liên quan đến việc liệu chị có muốn vào một buổi sáng đẹp trời được trở lại cuộc sống tự do hay không.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Hơn nữa chị đè anh ấy thì có làm sao chứ? Hai người là hợp pháp!]
Sư Niệm vừa thấy hai chữ hợp pháp này thì trái tim nhỏ bé lập tức nhảy lên, hình như đúng là vậy mà nhỉ.
“Sao tự dưng mặt em lại đỏ thế? Sốt à?” Sở Húc Ninh lái xe qua ngã tư, lúc dừng đèn đỏ liền đưa tay sờ trán Sư Niệm một cái.
Sư Niệm lập tức lắc đầu, cô đang nghĩ xem nên đè anh như thế nào thì làm sao mà mặt không đỏ lên cho được?
Đèn đỏ này có thời gian hơi lâu. Sư Niệm cứ đỏ mặt ôm lấy di động không dám để Sở Húc Ninh nhìn thấy màn hình di động của mình, nếu không nhất định cô sẽ chết rất thảm, nói không chừng sau đó sẽ không đi về nhà mà là đi thẳng đến Cục Dân chính mất thôi.
Sở Húc Ninh cảm thấy lúc này Sư Niệm ngoan ngoãn một cách kỳ lạ, nếu là trước đây thì cô đã nói suốt cả dọc đường rồi.
Sở Húc Ninh cứ nghĩ Sư Niệm như vậy là vì chuyện đứa bé cho nên lên tiếng, nói: “Em không cần để nghĩ nhiều đến chuyện mẹ nói đâu, em vừa mới hai mươi tuổi, chúng ta không vội, muốn sinh thì để Âu Dương Tử Huyên sinh, con bé sắp ba mươi rồi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sư Niệm hơi thay đổi, cô có chút không vui nói: “Anh không muốn có con à?”
Sở Húc Ninh định nghiêng đầu nhìn cô thì đúng lúc này đèn giao thông chuyển sang màu xanh, vậy nên anh chỉ có thể cho xe đi tiếp, sau đó mới nói: “Tại sao em lại nghĩ như vậy? Anh chỉ cảm thấy em còn quá nhỏ thôi.”
Sư Niệm cúi đầu, hừ một tiếng.
Sở Húc Ninh còn muốn nói gì đó nữa, nhưng đến cuối cùng lại cảm thấy không cần thiết cho nên không lên tiếng nữa.
Sư Niệm thấy Sở Húc Ninh chăm chú lái xe lại cầm lấy di động của mình lên.
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Chị quyết định rồi! Tối nay chị sẽ hạ anh ấy!
Dù sao thì ngay mai anh cũng đi rồi, đến lúc đó cô có muốn làm gì anh cũng không được.