Sư Niệm ngoan ngoãn gật đầu.
“Thật ra chuyện của con với Húc Ninh là chuyện ba mẹ đã nghĩ đến từ sớm rồi. Lúc trước Lăng Phong còn nói đứa bé như con có nghị lực quá mạnh mẽ, sớm muộn gì cũng bắt được Húc Ninh thôi.”
Cố Tiểu An dứt lời, nụ cười của Sư Niệm cũng có chút xấu hổ, có vẻ như mọi người đều dõi theo chuyện cô theo đuổi anh suốt bao năm qua.
“Con không nghĩ nhiều như vậy, con chỉ muốn ở bên với anh ấy thôi.” Sư Niệm nhẹ nhàng nói.
“Niệm Niệm, Lạc Lạc vẫn nói con là một đứa bé rất tốt, mẹ cũng tin tưởng mắt nhìn của con trai mẹ cho nên mẹ cũng không muốn yêu cầu con điều gì. Mẹ chỉ xin con một việc, con có thể thật lòng đối xử thật tốt với Húc Ninh được không?” Cố Tiểu An vẫn nắm lấy tay Sư Niệm: “Húc Ninh chọn con cũng đồng nghĩa với việc thằng bé muốn đi ra. Mẹ không muốn Húc Ninh vẫn cứ mãi sống cho ba mẹ. Vậy nên Niệm Niệm à, con hãy luôn nắm tay Húc Ninh tiến về phía trước, vì Húc Ninh mà sinh một đứa con, cho thằng bé một gia đình hoàn chỉnh nhé.”
Đứa con?
Sư Niệm khựng lại một chút, vấn đề này thật là xấu hổ.
Dù sao thì giữa bọn họ còn chưa có cái gì gì đó đâu, lấy đâu là con với cái chứ.
Cố Tiểu An nhìn dáng vẻ lúng túng của Sư Niệm thì cho rằng cô không muốn sinh con nên lập tức nói tiếp: “Mẹ biết con vẫn còn nhỏ, chỉ vừa mới qua hai mươi, lúc này bảo con sinh con thật sự quá sớm nhưng mà Niệm Niệm à, Húc Ninh đã ba mươi tư tuổi rồi, thằng bé không còn nhỏ nữa.”
“Không phải ạ!” Sư Niệm vội vàng xua xua tay, cô cũng muốn có con mà, như vậy thì Sở Húc Ninh có thể thực sự là của cô rồi. Thế nhưng hiện tại cô cũng không biết mình nên nói với Sở Húc Ninh thế nào về chuyện lúc đầu cô lừa anh nữa.
Cố Tiểu An thấy Sư Niệm phản bác như vậy, lại thấy biểu cảm là lạ của cô liền không nhịn được nói: “Làm sao thế, Húc Ninh không muốn sao?”
“Không phải đâu mẹ, chuyện này bọn con vẫn...” Sư Niệm nhỏ giọng nói, cô đang muốn tìm một cách nói nào đó để không đắc tội người khác.
“Chuyện con cái thì cứ để tùy duyên đi! Niệm Niệm thực sự còn quá nhỏ.”
Sư Niệm còn chưa kịp nói hết, hoặc có lẽ là cô còn chưa tìm được một cái cớ nào đó thì Sở Húc Ninh đã tới rồi. Anh đặt tay lên bả vai cô, lại nói với Cố Tiểu An: “Mẹ, mẹ có thời gian ở đây nói mấy cái này với Niệm Niệm thì chẳng thà đi nói với chú Hai đi, cưới lâu thế rồi còn chưa có tin vui sao?”
Cố Tiểu An ngẩng đầu nhìn con trai, dứt khoát lừ mắt một cái rồi mới đứng dậy: “Được rồi được rồi, đứa nào cũng nói thế cả, nói với nó thì nó lại đẩy qua cho con, nói con lại đẩy qua cho nó. Mẹ không lo chuyện mấy đứa nữa, đợi sau này mấy đứa già rồi sẽ biết, cứ nhìn thằng nhóc quỷ sứ kia suốt ngày chọc cho ba các con điên tiết lên kia kìa.”
Cố Tiểu An nói xong liền lướt qua bọn họ rời đi.
Sư Niệm cũng vội vàng đứng dậy theo. Thấy Cố Tiểu An đi rồi, cô ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh: “Vì sao hai người họ kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có con thế?” Nếu như cô nhớ không lầm thì Sở Húc Hiên với Âu Dương Tử Huyên đã kết hôn được ba năm rồi.
Đôi mắt của Sở Húc Ninh trầm xuống vài phần, anh kéo Sư Niệm ra gara: “Sẽ sớm thôi.”
Anh đã kết hôn rồi cho nên hai người họ cũng không cần phải tiếp tục vì anh mà tự trách nữa. Suy cho cùng vẫn là do anh đã làm chậm trễ chuyện của hai đứa nó.
Sư Niệm chỉ à một tiếng, nếu như anh đã nói là sớm thì tức là sớm thôi!
Sau khi Sư Niệm lên xe, thật ra cô vẫn muốn hỏi Sở Húc Ninh rằng anh có muốn có con hay không, thế nhưng lời nói dối kia phải làm sao bây giờ?
Quả nhiên, muốn sống tốt thì đừng có nói láo, nếu không đến cuối cùng người phải chịu khổ chỉ có chính mình mà thôi.
Sở Húc Ninh cho xe rời khỏi biệt thự của Sở gia.
Sư Niệm cầm điện thoại chat với hội chị em của mình. Lúc này Kiều Vi Nhã đang ngồi ở khoa Kinh tế chờ Sở Lạc Duy tan học. Cô bò ra bàn định ngủ một giấc nhưng lại nhận được tin nhắn gửi đến.