“Tối ngày kia là tập trung rồi, em thực sự không đến đấy hả?” Cố Tỉ Thành tỏ vẻ đáng thương hỏi.
“Không đi!” Sở Lạc Nhất chém đinh chặt sắt nói: “Ai bảo sáng nay anh tắt cuộc gọi của em! Em sẽ không...” Sở Lạc Nhất còn chưa kịp nói dứt câu thì người ở đầu bên kia đã dứt khoát tắt cuộc gọi video.
Sở Lạc Nhất chớp mắt, cô buột miệng chửi thề, tên này chắc chắn là công chúa! Mắc bệnh công chúa nặng quá rồi!
[Lạc Thần: Anh làm cái quái gì thế hả!!!]
[......: Đứt mạng!]
[Lạc Thần: Em nhổ vào, đứt mạng thì sao anh nói chuyện với em được hả?]
[......: Là đứt mạng trong tim rồi.]
Sở Lạc Nhất: “...”
Cô không thể chấp nhận câu này được.
Nói lời nói đáng thương như thế làm gì hả?
[Lạc Thần: Em thật sự không đi được mà, sư phụ của em còn tìm em có việc. Em cũng không biết tự dưng sư phụ em lôi đâu ra một cô con gái nữa.]
[......: Lúc trước em nói sư phụ của em tên là gì?]
[Lạc Thần: Đàm Thần Tiêu đó, chính là họa sĩ nổi tiếng quốc tế ấy.]
Đàm Thần Tiêu, Đàm Thần Tiêu...
Cố Tỉ Thành nhìn màn hình máy tính. Anh luôn có cảm giác mình đã nghe thấy cái tên này đâu đó rồi, nó mang đến cảm giác vô cùng quen thuộc.
Chỉ là trong lúc nhất thời anh không nghĩ ra là đã nghe thấy ở đâu.
[......: Có ảnh không, cho anh xem một chút.]
[Lạc Thần: Anh lên mạng mà tìm, gõ tên vào là ra cả đống ảnh chụp.]
[......: Lười tìm.]
[Lạc Thần: Mọe nó!]
[......: Văn minh một chút đi.]
[Lạc Thần: [hình ảnh] Nè, sư phụ của em đẹp chưa! Hàng cá nhân đó.]
Cố Tỉ Thành nhìn người phụ nữ trên trong tấm hình, là bức ảnh người kia chụp chung với Sở Lạc Nhất. Người phụ nữ này... Cố Tỉ Thành đột nhiên nghĩ đến cái gì đó rồi vội vàng lục lọi cuốn album trong ngăn kéo ra, sau đó liền tìm thấy một bức ảnh mà ba mẹ anh chụp chung với chú Lục và một người phụ nữ xinh đẹp.
“Đàm Thần Tiêu, Lục Tư Thần.” Hóa ra Đàm Thần Tiêu chính là mẹ của Lục Tư Thần?
Chính là người vợ mãi không chịu trở về của chú Lục.
[......: Sư phụ của em tìm em có chuyện gì?]
[Lạc Thần: Làm sao mà em biết được? Sư phụ chưa nói, chỉ nói là ngày kia muốn gặp em thôi.]
[Lạc Thần: Em nói cho anh biết nè, hôm đó em có nghe thấy sư phụ em nói chuyện với con gái của mình. Em cảm giác như tính tình của cô gái kia cũng nóng nảy lắm.]
Tất nhiên Cố Tỉ Thành biết tính tình Lục Tư Thần nóng nảy như thế nào. Từ nhỏ chú Lục đã cực kỳ cưng chiều Lục Tư Thần cho nên lúc nào cô ta cũng hung hăng càn quấy.
Nhưng nếu Lục Tư Thần là con gái của Đàm Thần Tiêu thì Cố Tỉ Thành thực sự phải cẩn thận suy tính chuyện này một chút mới được.
Cố Tỉ Thành biết tâm tư của Lục Tư Thần đối với mình. Mà lúc này Lục Tư Thần lại chạy đến tìm Đàm Thần Tiêu là có ý gì?
[......: Gặp lúc nào, gặp nhau ở đâu?]
[Lạc Thần: Em không biết, đi dạo phố trước! Sau đó thuận đường tìm một chỗ ăn, làm sao thế?]
[......: Không có gì, chỉ hỏi một chút thôi.]
[......: Chẳng phải em nói con gái sư phụ của em rất dữ đấy sao? Cẩn thận cô ta cắn em đấy.]
[Lạc Thần: Cô ta mà dám thì em sẽ thả anh ra cắn cô ta.]
[......:...]
[Lạc Thần: Ha ha ha ha.]
Cố Tỉ Thành nghĩ nếu vậy thì chắc Lục Tư Thần sẽ vui lắm đây.
Nhưng mà Cố Tỉ Thành vẫn không muốn Sở Lạc Nhất gặp Lục Tư Thần. Tuy rằng cô ta không đến nỗi tệ nhưng cô ta lại quá kiêu ngạo.
Cố Tỉ Thành nghĩ nếu như Sở Lạc Nhất không tới thì ngay mai anh chạy đi tìm cô là được rồi.
Cái này gọi là núi không ngã ta thì ta ngã núi.
Quan trọng là tuyệt đối không thể để Lục Tư Thần gặp mặt Sở Lạc Nhất, hay để Đàm Thần Tiêu nói gì đó. Dù sao thì Đàm Thần Tiêu cũng mà mẹ của Lục Tư Thần.
[......: Đừng có thức đêm nữa, đi ngủ sớm một chút đi!]
[Lạc Thần: Anh đang đuổi em đúng không hả?]
[......: Còn tiếp tục nói bậy nữa thì cứ chờ xem anh xử lý em như thế nào.]
[Lạc Thần: Lêu lêu lêu... Có chạm được vào đâu, không chạm được kìa.]
Cố Tỉ Thành nhìn câu trả lời trên màn hình, thậm chí còn nghĩ đến không biết biểu cảm của Sở Lạc Nhất lúc này trông như thế nào, thật muốn gặp cô ngay bây giờ. Đáng tiếc, anh vẫn chưa thể đi được.