[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Hay lắm, em ủng hộ chị!]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cũng phải, đằng nào cũng có nhiều thời gian mà.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Được rồi, còn có một việc em muốn nói cho mọi người biết. Hôm nay em có nghe nói Mạch Thụy bị tống cổ về nước rồi, cũng chính là ném cô ta về nước Mỹ đó, như vậy khác nào thả hổ về rừng.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Con bà nó, có nhầm hay không vậy?]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Quốc tịch của Mạch Thụy là người Mỹ, đáng nhẽ ra phải trục xuất rồi, hình phạt duy nhất đối với cô ta chính là cấm nhập cảnh vào Trung Quốc mãi mãi!]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Ít nhất cô ta không thể tác oai tác quái nữa rồi.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Vậy còn tạm được.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Đáng lẽ trước đây nên cho cô ta một viên kẹo chì, người như vậy để sống đúng là tai họa.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Bạo lực quá đi~~~]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị Niệm Niệm, chị có thấy "chị gái" nhà em ở quân doanh không?]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Chị gái nhà em? Chẳng phải là anh đẹp trai nhà giàu của em hả?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Hừ, hôm nay anh đẹp trai kiêu ngạo cúp máy của em, cho nên phải đổi tên anh ấy thành chị gái rồi.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương:...]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc:...]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Đang yên đang lành tự dưng bị ép ăn đồ ăn cho chó, thật muốn nôn ra.]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc: Tối hôm nay chị có thấy, đứng ngay hàng đầu tiên, đẹp trai ngời ngời luôn.]
Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tốt lắm!]
Sở Lạc Nhất ngồi trên giường nghiến răng nghiến lợi nhìn câu chat kia, rảnh rang cũng không chịu trả lời tin nhắn của mình, tên kia xong đời rồi.
Sở Lạc Nhất tức giận nghĩ, sau đó tìm đến QQ của Cố Tỉ Thành rồi gửi một tin nhắn qua, nói cho anh biết cô đã chặn anh rồi.
Vậy nên khi Cố Tỉ Thành bàn việc với Tần Thiếu Bạch xong xuôi, sau khi trở về phòng làm việc định nhắn tin cho vợ mình một tin nhắn thì thấy một cái tin như thế này: Chặn anh rồi, đừng có tìm em.
Cố Tỉ Thành nhíu mày, quả nhiên không tìm được QQ của cô nữa. Anh bật cười thành tiếng rồi dứt khoát gọi điện thoại cho cô.
Sở Lạc Nhất vẫn còn tức giận, thấy cuộc gọi đến thì hừ một tiếng rồi dứt khoát ấn từ chối.
Cố Tỉ Thành nghe âm báo đầu bên kia bận thì lại gọi lại, cứ thế gọi hết lần này đến lần khác cho tới khi di động hết pin thì chuyện này mới coi như kết thúc.
Hai người đang ngấm ngầm phân cao thấp, một bên thì gọi liên tục, một bên thì liên tục bấm từ chối.
Tới tận lúc hết pin rồi hai người này mới chịu thôi.
Sở Lạc Nhất bật máy tính lên liền thấy anh gửi tin nhắn cho cô.
Sở Lạc Nhất tò mò mở ra.
[Tiên nữ bé nhỏ ơi, đừng chặn anh nữa, cho em xem cái này hay này.]
Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, tuy rằng không tin Cố Tỉ Thành sẽ có cái gì tốt cho mình xem nhưng vẫn mở QQ ra rồi bỏ chặn, sau đó liền nhận được cuộc gọi video từ Cố Tỉ Thành.
Sở Lạc Nhất bất mãn bấm nhận, thấy khuôn mặt đẹp trai trên màn hình rồi ngẫm lại mấy ngày rồi không nhìn thấy anh.
Haizz, đúng là vẫn thấy hơi nhớ người này thật.
“Thứ hay ho đâu?” Sở Lạc Nhất thẳng thừng mở miệng hỏi.
Cố Tỉ Thành nhướng mi: “Lẽ nào anh không tính là thứ hay ho sao?”
“Anh là món đồ hả?” Sở Lạc Nhất trợn mắt.
“Chẳng lẽ em không phải?” Cố Tỉ Thành cười híp mắt trả lời lại một câu.
“Đúng vậy, tất nhiên em không phải món đồ gì rồi, em là Tiểu tiên nữ!” Sở Lạc Nhất vui vẻ đốp chát lại một câu.
Cố Tỉ Thành: “...”
Bàn về độ dày của da mặt thì anh chịu thua rồi.