Sở Lạc Nhất cắn miếng khoai, đôi mắt to tròn phát tín hiệu: Con nhỏ này hết cứu nổi rồi.
Cô quăng gói khoai đi, nhảy tới bên cạnh Kiều Vi Nhã, chen vào cái sofa đơn của cô em, “Em nghĩ mình là anh em với anh ấy, nhưng em từng hỏi anh ấy về chuyện đó chưa?”
“Không phải thanh mai trúc mã thường...”
“Anh Cả với chị Miên Miên cũng là thanh mai trúc mã đấy thôi, trông hai người họ nào có giống anh em đâu hả?” Sở Lạc Nhất ôm lấy vai Kiều Vi Nhã, “Haiz, em nói thật đi, lúc anh ấy nói với em câu đó, em có cảm giác gì?”
“Cảm... cảm giác gì chứ, cảm giác giống bị thiên lôi đánh trúng hả?” Kiều Vi Nhã quay ra nhìn Sở Lạc Nhất, đúng là cô có cảm giác này thật.
Sở Lạc Nhất: “...”
“Chậc chậc chậc, là cảm giác như bị giật điện chứ?” Sở Lạc Nhất cười tủm tỉm thì thầm vào tai Kiều Vi Nhã: “Chị nói này, em bỏ anh ấy lại trường một mình như thế, không sợ em đi rồi thì sẽ có người khác nhào tới à?”
“Xì, mặt cậu ta lúc nào cũng lạnh như băng thế ai mà thèm nhào vào?” Kiều Vi Nhã trợn trắng mắt, lại ôm gối đập đập Sở Lạc Nhất: “Lúc chị với anh đẹp trai nhà giàu của chị ở bên nhau thì chị có cảm giác gì?”
“Anh đẹp trai nhà giàu giờ đã trở thành chị trắng giàu xinh đẹp rồi.” Sở Lạc Nhất nghĩ tới ai đó đang tức giận, quyết định sửa lại biệt danh cho anh luôn.
Kiều Vi Nhã ngẩng lên nhìn cô. Sở Lạc Nhất cũng không giải thích nhiều, cô nói tiếp: “Chẳng có cảm giác gì cả, kiểu như lúc ở bên anh ấy chị thấy rất thoải mái, muốn nói gì thì nói, chị có thể bắt nạt anh ấy nhưng người khác thì tuyệt đối không được. Đôi khi em sẽ có cảm giác anh ấy đẹp trai đến nỗi khiến em muốn bổ nhào vào nữa.”
Kiều Vi Nhã nghe Sở Lạc Nhất nói, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh của chàng trai kia.
“Sẽ có lúc hai người bất đồng ý kiến với nhau. Em miệng thì gào lên không đồng ý, nhưng vẫn sẽ bị anh ấy kéo đi, có điều em lại không hề tức giận. Lúc xa nhau em sẽ luôn nhớ tới anh ấy, chốc chốc lại cầm điện thoại lên xem chỉ sợ sẽ bỏ lỡ tin nhắn của anh ấy.”
Sở Lạc Nhất vừa nói xong liền thấy Kiều Vi Nhã cũng đang cầm điện thoại lên.
“Ha ha ha... có phải nói trúng rồi không, người đang xuất hiện trong tâm trí em là ai nào?” Sở Lạc Nhất nhào lên vai cô, biết rồi còn cố tình xấu xa hỏi.
Kiều Vi Nhã đẩy cô ra, “Ai bị nói trúng chứ? Em đi đây.” Kiều Vi Nhã lẩn như chạy nạn, vừa đi được mấy bước lại quay lại lấy điện thoại.
Sở Lạc Nhất nhìn thấy hết một loạt phản ứng này không khỏi cười ầm lên.
Xem ra cách mạng của anh trai cô có hy vọng thắng lợi rồi.
Kiều Vi Nhã ra khỏi Thấm Tâm Viên, được dịp tốt tính mang cơm đến trường cho em trai.
Bạn học Phong Tỉ Triệt thấy chị gái mang cơm tới cho mình thì không khỏi sợ hãi, nhưng thấy cơm là cơm mua nên cuối cùng vẫn yên tâm.
Phong Tỉ Triệt ăn cơm trưa ngay ở trường, đến tối mới về Thấm Tâm Viên.
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa của học sinh, Phong Tỉ Triệt kéo Kiều Vi Nhã vào nhà ăn để dùng bữa.
“Sao hôm nay chị lại có lòng tốt mang cơm cho em thế này?” Phong Tỉ Triệt nghi ngờ nhìn bà chị nhà mình. Hôm nay lúc cậu tan học chuẩn bị đi ăn thì thấy bà chị gọi điện tới bảo sẽ mang cơm cho cậu, làm cậu sợ hết hồn.
“Có ăn là tốt rồi.” Kiều Vi Nhã xì một tiếng, chống cằm nhìn Phong Tỉ Triệt ăn cơm. Tuy mới mười tuổi nhưng Phong Tỉ Triệt đã có dáng dấp của Phong Phong, là nhân vật làm mưa làm gió trong cái trường tiểu học này rồi.
“Ê, chị hỏi em cái này.” Kiều Vi Nhã nhìn Phong Tỉ Triệt, khẽ cất tiếng: “Em cũng biết chuyện Sở Lạc Duy thích chị à?”
“Ôi đệch, đám mây anh Hai giữ suốt bao năm qua cuối cùng cũng được nàng trăng thấy rõ rồi hả?” Phong Tỉ Triệu kinh ngạc thốt lên.