Kiều Vi Nhã thấy Sở Lạc Duy vượt qua mình bỏ đi liền vội vàng đuổi theo.
“Này, chuyện này là sao hả?” Kiều Vi Nhã cất tiếng gọi.
“Mắt bị tật.” Sở Lạc Duy lạnh lùng nói, rồi lại đi nhanh hơn.
Kiều Vi Nhã đuổi theo cậu, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của Sở Lạc Duy: “Cậu chờ đã, chân cậu dài lắm hả? Đi nhanh như thế làm gì?”
Sở Lạc Duy cúi đầu nhìn cô, “Dài hơn cái chân ngắn của cậu.”
Kiều Vi Nhã: “...”
Sở Lạc Duy nói xong lại đi tiếp, không đoái hoài đến cô nữa.
Kiều Vi Nhã “ài” một tiếng, đành phải một tay kéo lấy cánh tay cậu, cúi đầu nhìn bài viết, bên dưới còn có người thêm ảnh. Có thể thấy là người trong lớp chụp trộm họ trong lúc học, nhưng người này thật sự là Sở Lạc Duy sao?
“Đi đường cho tử tế vào, cứ cắm mặt vào cái điện thoại làm gì.” Sở Lạc Duy khẽ mắng.
“Vậy cần cậu làm gì hả? Tôi mà ngã xem cậu đền nổi không nhé, đi đường cho cẩn thận vào.” Kiều Vi Nhã không buồn ngẩng lên, vẫn tiếp tục lướt bài viết.
Cô coi cậu là chó dẫn đường cho mình đấy hả?
Trong đống bình luận, có người ghen tị với cô, có người ngưỡng mộ cô, nhưng đây đều không phải là vấn đề. Vấn đề nằm ở nam chính đúng là cái người đang đi bên cạnh cô đây sao?
Kiều Vi Nhã ngẩng lên, nhón chân lên sờ sờ đầu cậu, “Hôm nay cậu sao thế?”
Sở Lạc Duy hất tay cô ra, “Mấy giờ rồi, không muốn ăn trưa nữa hả?”
“Ăn chứ.” Kiều Vi Nhã đáp, “Nhưng cái này mới là vấn đề.” Kiều Vi Nhã lắc điện thoại trong tay, “Cậu thích tôi à?”
Câu hỏi của Kiều Vi Nhã quá thẳng thắn, thẳng tới nỗi Sở Lạc Duy căn bản không có bất cứ sự chuẩn bị nào.
Sở Lạc Duy vẫn chưa nghĩ tới chuyện bày tỏ, giờ cậu chỉ hi vọng cô có thể nhìn cho rõ thanh mai trúc mã không cứ nhất định phải là tình bạn. Nhưng giờ Kiều Vi Nhã lai hỏi một cách đường đột như vậy lại khiến cậu không biết phải trả lời thế nào.
Kiều Vi Nhã thấy cậu không nói gì lại khua khua cái điện thoại, “Trêu cậu thôi, nhìn cái vẻ hết hồn của cậu kìa, tôi biết trong lòng cậu có người khác rồi.” Nói rồi Kiều Vi Nhã liền quay người rời đi.
Sở Lạc Duy ngẩng lên nhìn theo bóng lưng cô, trầm giọng nói: “Nếu người đó là cậu thì sao?”
Kiều Vi Nhã vừa nghe thấy thế liền đứng sững lại, như đang nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm không?
Sở Lạc Duy nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, không hề hối hận vì mình đã nói ra câu vừa rồi.
Kiều Vi Nhã ngẩn ra một hồi rồi quay lại nhìn chàng trai đang đứng cách mình hai bước chân.
Ánh nắng ban trưa chiếu lên người cậu khiến cậu đẹp một cách lạ thường.
Ánh mắt kiên định của cậu khóa chặt hai mắt cô, như thể không cho cô bất cứ cơ hội né tránh nào.
Cậu nói: Nếu người đó là cậu thì sao?
Người đó?
Người trong lòng cậu!
Chàng trai này... cô còn nhớ lần đầu tiên gặp cậu trên đảo Kim Cương, khi ấy cậu chỉ cao tầm như cô thôi, vậy mà giờ đã cao hơn cô nhiều đến thế này rồi.
Nhưng không phải họ là thanh mai trúc mã sao?
Không phải là anh em cùng nhau lớn lên sao?
Sao tự dưng lại bày tỏ thế này?
Cô phải trả lời sao đây?
Kiều Vi Nhã chớp mắt nhìn Sở Lạc Duy. Cô thật sự muốn thời gian trôi ngược lại, như vậy cô nhất định sẽ không hỏi câu vừa rồi.
Kiều Vi Nhã bỏ chạy, là chạy trối chết, đến cả cặp sách của mình cũng không cần nữa.
***
Thấm Tâm Viên.
Sở Lạc Nhất ôm túi đồ ăn vặt vừa ăn vừa ngồi trên sofa nhìn cái người vẫn đang đi tới đi lui trước mặt.
“Rộp...” Tiếng nhai khoai tây vang lên.
“Chị có thể đừng phát ra âm thanh có được không?” Kiều Vi Nhã gào lên, ôm gối bịt lấy đầu mình.
“Rộp rộp...” Sở Lạc Nhất vẫn tiếp tục ăn.
“Vậy là Sở Lạc Duy tỏ tình với em rồi, còn em thì lại bỏ chạy hả?” Sở Lạc Nhất phát ra tiếng ăn rất lớn. “Thương Sở Lạc Duy ghê.”