Sau khi ngắt điện thoại, Cố Tỉ Thành không hề gọi lại. Sở Lạc Nhất đợi một lúc, xác định rằng anh đẹp trai nhà giàu kiêu ngạo kia sẽ không gọi lại thật. Cô đang định gọi cho anh thì nghe thấy tiếng Thủy An Lạc ở bên ngoài gọi cô.
Sở Lạc Nhất đáp lời mẹ, đặt điện thoại xuống, đi ra ngoài.
Thủy An Lạc vừa thu dọn đồ đạc xong, đang đi xuống lầu.
“Mẹ đi làm đây.”
“Vâng.” Sở Lạc Nhất bò ngoài trên lan can nhìn Thủy An Lạc đi xuống. Không thấy Sở Ninh Dực nên Sở Lạc Nhất hỏi lại, “Mẹ không đi cùng ba con ạ?”
“Ba con có việc bận, đi trước rồi.” Thủy An Lạc dứt lời đã đi xuống dưới lầu.
Sở Lạc Nhất khẽ bĩu môi, được rồi, cô còn không biết ba cô đi từ lúc nào cơ.
Thủy An Lạc đi làm rồi, Sở Lạc Nhất mới quay về phòng mình, nhìn điện thoại vẫn trống huơ trống hoác. Cô vào QQ gửi cho anh một biểu tượng khóc lóc thật to.
Nhưng Cố Tỉ Thành không nhắn lại.
“Không trả lời thì thôi.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, tiếp tục vẽ Cố Tỉ Thành phiên bản hoạt hình. Cô muốn làm xong trước khi diễn tập quân sự để giao cho người khác làm.
Mà lúc này Cố Tỉ Thành không nhắn lại tin nhắn của cô không phải vì anh giận, mà vì anh đang xử lý chuyện phương án tác chiến. Kế hoạch lần này anh không tham gia, cho nên có rất nhiều chỗ phải xem lại, để có thể đưa ra ý kiến của mình ngay lập tức.
Lễ tuyên thệ trước khi xuất quân được tổ chức lúc tám giờ tối, nhưng lúc các Doanh trưởng họp, phát hiện ra sắc mặt của Đoàn trường và Lữ đoàn trưởng không ổn lắm, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sáng nay Kèn nhỏ đã nhắc Sư Niệm nhất định phải đến lễ tuyên thệ.
Sư Niệm nhìn Kèn Nhỏ, “Lễ tuyên thệ của các cậu, tôi đến đó làm gì?”
“Dù sao thì chị dâu cũng nhất định phải đến, cứ coi như đi hóng chuyện đi.” Kèn Nhỏ nói xong, quay người chạy mất dép.
“Này...” Sư Niệm chưa kịp gọi anh ta lại, người kia đã mất hút ở lối rẽ của khu nhà.
“Thứ lẳng lơ vẫn là thứ lẳng lơ thôi, đi đến đâu cũng quyến rũ đàn ông được.” Cánh cửa căn nhà đối diện mở ra, vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai đứng ở cửa nói một cách chua ngoa.
Sư Niệm ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đó, thản nhiên đáp lại, “Chị dâu có thời gian đứng đây nói móc em, chi bằng ra chợ mua thêm vài bộ óc heo về nấu canh đi.” Sư Niệm nói xong sập cửa lại, nhốt vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai đang kêu gào ầm ĩ bên ngoài.
Cô không nói lại tưởng cô dễ bắt nạt hả?
Nực cười vừa chứ.
Nhưng cô đoán rằng, óc heo bổ dưỡng cũng không cứu nổi người phụ nữ ở nhà đối diện đâu.
Sư Niệm đi tới sofa, đưa tay cầm điện thoại lên, nhìn tin nhắn trên đó.
Chị Tám gửi cho cô vài tin nhắn, hỏi cô bao giờ về. Ba nuôi cô gửi lời chúc phúc về việc cô bị lên trang đầu. Triệu Uyển Uyển quan tâm hỏi han sức khỏe của cô, chỉ không có tin nhắn từ ba cô.
Sư Niệm thở dài, bỏ điện thoại xuống, sau đó cầm điều khiển tivi. Cô hoàn toàn không để tâm tới chuyện lễ tuyên thệ tối nay, dù sao thì cô cũng không định đi.
Sư Niệm vừa bật tivi thì điện thoại đã lại reo lên. Tin nhắn lần này do Sở Húc Ninh gửi tới, nói với cô trưa nay anh không về nhà ăn cơm được, dặn cô tìm gì đó ăn tạm.
Sư Niệm nhìn dòng tin nhắn, quay đầu nhìn về phía phòng bếp. Quan trọng là cô không biết nấu cơm, cô thử nấu cho anh ăn một lần, suýt nữa còn làm bếp nổ tung.
[Vâng.]
Sư Niệm trả lời tin nhắn, bỏ điện thoại xuống, tiếp tục xem tivi.
“Theo kênh thông tin giải trí XX, ngôi sao đa tài Cổ Nguyệt sẽ bắt tay cùng Công ty Điện ảnh và Truyền hình Sở Thị quay bộ phim cổ trang lớn năm nay. Hiện tại ngôi sao hàng đầu Triệu Tư Niệm dính vào kiện cáo. Nên các nhân vật liên quan dự đoán rằng, Cổ Nguyệt rất có khả năng thay thế Triệu Tư Niệm trở thành ngôi sao hàng đầu của Công ty Điện ảnh và Truyền hình Sở Thị.”