Thay đổi phương án tác chiến ngay trước trận đấu là điều tối kỵ của nhà binh.
Nhưng nếu không sửa, đội hình tiên phong của họ chắc chắn không phải đối thủ của đội Sói Tuyết, đến lúc đó họ sẽ mất đi ưu thế ban đầu.
Cố Tỉ Thành nhìn Sở Húc Ninh nhíu mày, đợi câu trả lời của anh.
Sở Húc Ninh khẽ đưa tay lên bảo Cố Tỉ Thành ra ngoài trước, chuyện này anh cần cân nhắc kỹ càng.
Cố Tỉ Thành gật đầu, về phòng làm việc của mình, lôi chiếc điện thoại tắt máy đã lâu ra.
Điện thoại vừa khởi động, Cố Tỉ Thành đã nhận được tin nhắn mà Sở Lạc Nhất gửi cho anh trước đó.
Cố Tỉ Thành không vội vàng gọi điện thoại choSở Lạc Nhấtmà xem hết từ đầu đến cuối mười mấy tin nhắn cô đã gửi.
Chuyện quan trọng chỉ có một, cô phải đi Rome, tìm hiểu bí mật về Long gia, bởi vì cô phải tìm ra cách khống chế Đậu Nghiền.
Chuyện vụn vặt không ít, đa số là phàn nàn về Sở Lạc Duy.
Cố Tỉ Thành xem xong liền gọi điện thoại cho cô.
Bên kia nhanh chóng nhận điện thoại, kêu ầm lên, thể hiện sự kích động của mình.
“Anh ra rồi hả?” Sở Lạc Nhất kích động hỏi.
Ra rồi hả?
Khóe miệng Cố Tỉ Thành khẽ giật, “Người không biết còn tưởng là anh vào tù đấy?”
Người ở đầu dây bên kia khẽ xì một tiếng, sau đó mới nói, “Người ta vào tù còn được thăm nom, anh còn chẳng được bằng người ngồi tù.”
Cố Tỉ Thành: “...”
“Được rồi, chúng ta không nói về chủ đề này nữa.” Cố Tỉ Thành cảm thấy nếu còn nói tiếp, cô ấy có thể giày vò anh như thể mình ngồi tù mấy năm thật vậy.
“Chúng ta nói về động cơ đi Rome của em, em đã nói là em vì mẹ, không muốn Đậu Nghiền xuất hiện trong thời điểm nguy hiểm lại đông người à.”
“Đúng vậy.” Sở Lạc Nhất nói rất hùng hồn.
“Như em đã nói, Đậu Nghiền chỉ xuất hiện khi em gặp nguy hiểm đến tính mạng, nếu như em ngăn cản nó chui ra, tức là sẽ phải chết đấy.” Cố Tỉ Thành phân tích vấn đề này với cô một cách lý trí. Mà anh tin rằng, Sở Lạc Nhất chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Đầu dây bên kia yên tĩnh hẳn, thực sự yên tĩnh.
Sự im lặng đột ngột này cho thấy suy đoán của Cố Tỉ Thành là đúng.
“Tối nay anh có lễ tuyên thệ trước khi xuất quân, hai ngày sau được nghỉ, em không có việc gì thì qua đây đi.” Cố Tỉ Thành mở lời mời cô. Có một số chuyện, anh cần phải nói rõ trực tiếp với cô.
“Không đi đâu.” Sở Lạc Nhất từ chối thẳng thừng.
Cố Tỉ Thành thấy thái độ của cô rất lạ. Cô ngốc này dám từ chối anh thẳng thừng như thế từ khi nào vậy?
“Bạn Sở Lạc Nhất ơi, thành thật khai báo đi, mấy ngày nay bạn làm gì thế hả?” Cố Tỉ Thành nói với vẻ uy hiếp.
Sở Lạc Nhất gạt bỏ vấn đề phức tạp kia đi, sau đó nhìn xuống nhân vật hoạt hình mà mình vẽ, cười tít cả mắt, “Bởi vì gần đây em phát hiện ra một anh chàng rất đẹp trai, rất rất đẹp trai khác.”
Mặt mũi Cố Tỉ Thành tối sầm lại. Tuy rằng Sở Lạc Nhất không nhìn thấy, nhưng mặt mũi anh vẫn tối sầm lại.
“Đẹp trai bằng anh không?” Cố Tỉ Thành u ám hỏi.
“Đáng yêu hơn anh nè.” Sở Lạc Nhất cười tít cả mắt, nhìn Cố Tỉ Thành phiên bản hoạt họa trong tay mình.
Bụp...
Sở Lạc Nhất khựng lại, nhìn cuộc gọi đã bị ngắt.
Ơ hơ?
Anh đẹp trai nhà giàu ơi, anh có bị sinh nhầm giới tính không, bình thường chỉ có con gái mới dập máy nửa chừng thôi chứ? Sao anh ngắt cuộc gọi của em rồi?
Sở Lạc Nhất cảm thấy tam quan của mình đã bị anh đẹp trai nhà giàu này đập cho một phát không còn dấu tích nữa rồi.
Sở Lạc Nhất kinh ngạc nhìn điện thoại trong tay. Nhưng cô lại càng cảm thấy mình có một anh đẹp trai nhà giàu khác hẳn với đám yêu tinh lòe loẹt dưỡn dẹo bên ngoài.