Sở Lạc Duy cảm thấy cô em gái này chắc hẳn do ba cậu bế nhầm.
Sở Lạc Nhất cười tít cả mắt ôm điện thoại ngồi trên sofa trong phòng khách, bên cạnh còn đặt một cuốn ký họa đơn giản cùng với một số hình họa hoạt hình do cô vẽ, lấy nguyên mẫu là Cố Tỉ Thành.
Sở Lạc Nhất định vẽ nguyên một bộ rồi làm thành quà sinh nhật tặng Cố Tỉ Thành, cho nên cô vẽ rất có tâm.
Còn mấy ngày nữa là đến diễn tập quân sự rồi, không biết Cố Tỉ Thành có kịp xuống núi trước khi diễn tập quân sự không, nhưng không xuống cũng không sao, sớm muộn gì cô cũng gặp được anh.
“Tít tít...”
Điện thoại bỗng reo lên, Sở Lạc Nhất vội vàng cúi đầu xem tin nhắn của Sở Lạc Duy gửi tới.
[Bánh Bao Rau: Nói!]
“Ha ha ha ha ha...” Sở Lạc Nhất cười đến mức ngã lộn xuống khỏi ghế sofa. Anh trai cô đúng là có thể làm bất cứ điều gì vì Tiểu Bất Điểm, có trời mới biết anh trai cô ghét cái tên này tới cỡ nào, cũng chỉ có thể dùng Tiểu Bất Điểm mới uy hiếp được anh cô. Cảm giác này đúng là quá sung sướng mà.
Nhưng dù sao thì đó cũng là anh trai cô, một người sống cùng cô suốt mười tháng trong bụng mẹ đó.
[Bánh Bao Đậu: Chuyện anh làm mà anh không biết à? Nghe nói sáng nay anh không gọi Tiểu Bất Điểm dậy, một mình anh chạy tới trường ôm người trong lòng hả?]
[Bánh Bao Rau: Nói linh tinh cái gì đấy?]
[Bánh Bao Đậu: Nói linh tinh gì đâu, Tiểu Bất Điểm nói mà, sáng nay con bé thấy anh ôm ấp cô gái khác đấy.]
Sở Lạc Duy vừa về đến phòng học, ngồi vào chỗ liền đọc được tin nhắn của Bánh Bao Đậu.
Sáng nay, nhìn thấy mình ôm ấp với cô gái khác?
Sáng nay cậu có hẹn với nữ chính của phim “Công Tước” nên mới đi trước, trước khi đi đã đặt cả báo thức cho cô rồi mà.
Lẽ nào cô dậy trước?
Cho nên đã nhìn thấy.
Sở Lạc Duy nhíu mày ngẫm nghĩ, như thế này có tính là ghen không nhỉ?
[Sở Lạc Duy: Không sao đâu.]
Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn cái tên kia, không khỏi buột miệng chửi thề, người anh trai bằng mặt không bằng lòng này, coi như cô đã nhìn rõ bộ mặt ấy rồi.
[Bánh Bao Đậu: Cứ đợi mà coi, Tiểu Bất Điểm sẽ bơ anh đấy.]
[Sở Lạc Duy: Đó chính là lúc em tàn đời.]
[Bánh Bao Đậu: Hừ, đừng hòng uy hiếp em, sắp tới là anh không thấy em nữa đâu.]
[Sở Lạc Duy: Cuối cùng cũng nghĩ kỹ muốn bỏ nhà ra đi à?]
[Bánh Bao Đậu: Em bỏ nhà ra đi sẽ đưa cả Tiểu Bất Điểm đi cùng, tức chết anh đi.]
[Sở Lạc Duy:...]
Sở Lạc Nhất hầm hừ đặt điện thoại lên bàn, sau đó đứng dậy xuống bếp tìm đồ ăn.
“Dì Trịnh ơi, cái bánh hoa quế lần trước đâu ạ?” Sở Lạc Nhất vừa tìm vừa hỏi.
“Cái đó hả, lúc trước cậu Hai cầm đi rồi, nói là cô Kiều thích ăn.”
Sở Lạc Nhất đóng sập tủ lạnh lại. Ông anh khác giới tính thiếu nhân tính này, cô cũng thích ăn cơ mà, sao không nghĩ tới đứa em gái này chứ?
“Cô chủ, trong tủ lạnh vẫn còn bánh ngọt khác đấy.” Dì Trịnh là người mới tới làm gần đây, làm bánh ngọt rất ngon.
“Không ăn nữa.” Ghét anh trai, từ hôm nay trở đi, cô sẽ không đội trời chung với anh trai cô nữa.
Sở Lạc Nhất nghĩ vậy, đi thẳng lên tầng.
Dì Trịnh lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó đi vào bếp, lại làm thêm bánh quế hoa cho cô.
Sở Lạc Duy cất điện thoại đi, tâm trạng tốt hơn ban nãy rất nhiều. Sở Vi ngồi xuống bên cạnh cậu, nằm rạp xuống bàn, định ngủ đến hết tiết, “Nhất Nhất nói gì với cậu thế, trông vui vậy?”
Sở Lạc Duy khẽ nhếch môi, dồn đống sách nhàm chán sang một bên, sau đó cầm một quyển sách khác đặt lên bàn, “Chuyện vui.”
Kiều Vi Nhã biết ghen, đối với cậu mà nói chắc chắn là một chuyện vui.
Sở Vi: “...”
Phải đối diện với khuôn mặt cười khiến người ta khó lòng chấp nhận kia, cậu thà chọn ngủ đi cho xong.