Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3096: Bó hoa đầu tiên mà tiểu bất điểm nhận được [4]



Kiều Vi Nhã chua chát nghĩ, nhưng không nghĩ tới việc sự chua xót ấy từ đâu mà có.

Học xong hai tiết buổi chiều, Kiều Vi Nhã dọn dẹp đồ đạc đi luôn. Buổi chiều khoa Kinh tế có ba tiết nên Sở Lạc Duy vẫn đang học.

Trước kia Kiều Vi Nhã vẫn đợi cậu tan học, nhưng hôm nay, chị đây mất hứng rồi.

Kiều Vi Nhã nghĩ vậy, đeo cặp sách lên vai đi thẳng ra ngoài cổng.

Buổi chiều có rất nhiều lớp chỉ học hai tiết, cho nên lúc này trong khuôn viên trường rất đông. Kiều Vi Nhã đeo cặp kính rất to, cúi gằm đầu đi thẳng.

Sở Lạc Duy từ khoa Kinh tế ra nhìn thấy Kiều Vi Nhã đi ra khỏi trường, liền vội vàng bước tới chắn trước mặt cô.

Kiều Vi Nhã không kịp tránh, đâm thẳng vào người cậu. Cô kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn người trước mặt mình, “Cậu bị hâm à, không nhìn thấy tôi đang đi đường hả?”

“Tôi còn một tiết nữa, ai cho cậu về trước?” Sở Lạc Duy trầm giọng hỏi, sau đó kéo cổ tay cô đi về phía khoa Kinh tế.

“Bỏ tôi ra.” Kiều Vi Nhã gắng sức giằng ra, sau đó trừng mắt nhìn cậu với vẻ hung dữ, “Cậu đi học thì liên quan gì tới tôi, tìm người trong lòng cậu mà đi học cùng cậu ấy.” Kiều Vi Nhã cười giễu.

“Người trong lòng?” Sở Lạc Duy nhíu mày, người trong lòng cậu không phải là cô ấy à?

Kiều Vi Nhã nhìn dáng vẻ này của cậu mà càng thấy phiền lòng hơn, phất phất tay rồi đi luôn. Đang đông người thế này, cô không muốn làm con khỉ trong sở thú.

Sở Lạc Nhất có vẻ hả hê khi người khác gặp họa mà nói với cậu rằng, chiều nay tan học Kiều Vi Nhã sẽ không đợi cậu đâu. Quả nhiên, lúc cậu đi ra thì cô ngốc kia đã đi mất rồi, mà cậu không hiểu tại sao?

“A a a... Sở Lạc Duy của khoa Kinh tế, là cậu ấy thật kìa.”

“Người bên cạnh là bạn gái của cậu ta thì phải, nghe nói học khoa Báo chí đấy, còn là thanh mai trúc mã cơ. Ôi, tiếc quá đi mất.”

“Hết cách rồi, người ta là thanh mai trúc mã mà.”

...

Kiều Vi Nhã bị coi như khỉ trong sở thú nhìn Sở Lạc Duy bằng ánh mắt lạnh lẽo, “Cậu không biết đường à? Không biết về nhà thế nào hả?”

“Lại lên cơn gì thế? Tiết cuối của tôi rồi, cậu qua đó với tôi.” Sở Lạc Duy nói xong dẫn luôn Kiều Vi Nhã đi về phía khoa Kinh tế.

“Không đi là không đi, tôi muốn về nhà.” Kiều Vi Nhã nói xong đạp thẳng cho Sở Lạc Duy một phát, sau đó quay người đi thẳng.

Bởi vì bị đạp cho nên Sở Lạc Duy tự động lùi về sau một bước, nhìn Kiều Vi Nhã bỏ đi.

Sở Vi bước đến, đứng bên cạnh Sở Lạc Duy, “Cậu lại chọc giận vị tổ tông ấy à?”

Sở Lạc Duy quay đầu lại, nhìn Sở Vi bằng ánh mắt lạnh lẽo, “Cậu thấy tôi rảnh lắm chắc?” Sở Lạc Duy nói rồi đi thẳng về khoa.

Sở Vi nghĩ cũng phải, thời gian này Sở Lạc Duy bận túi bụi vì chuyện của “Công Tước”, vai nam chính của phim đó đã thay mất người, bây giờ có vài người đóng vai nữ chính nghe phong phanh cũng đến hỏi dò Sở Lạc Duy. Sở Lạc Duy tất nhiên không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, không chỉ gây nhiễu con đường tìm kiếm nam chính của “Công Tước” mà ngay cả nữ chính của phim này cũng thành một vấn đề.

Trên đường về lớp học, Sở Lạc Duy cầm điện thoại gõ chữ.

[Sở Lạc Duy: Rốt cuộc là có chuyện gì thế hả?]

[Bánh Bao Đậu: Anh đổi tên anh thành Bánh Bao Rau đi rồi em nói cho anh biết.]

[Sở Lạc Duy:...]

[Bánh Bao Đậu: Không đổi thì thôi, dù sao chuyện này cũng chỉ có em biết, không ai biết nữa đâu.]

[Sở Lạc Duy: Anh là anh ruột của em đấy.]

[Bánh Bao Đậu: Tên tuổi không cùng series với em, ai làm anh em ruột với anh, chưa biết chừng người được thụ tinh trước là em ấy.]

[Sở Lạc Duy: Nói.]

[Bánh Bao Đậu: Không đổi tên thì khỏi nói nhé, dù sao thì người mất cũng chẳng phải là vợ em.]

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv