Vấn đề này khiến Sư Niệm thấy tò mò, nhưng rõ ràng người trước mặt cô không định nói tiếp, như thể chuyện này không hề có ý nghĩa gì.
Sư Niệm hơi nghiêng đầu, dè dặt hỏi lại, “Có phải em làm sai chuyện gì rồi không? Em không cố ý giả vờ ngủ đâu, em chỉ không muốn đối phó với mấy người đó. Nếu anh thấy giận vì chuyện này, em có thể xin lỗi.”
Sư Niệm vội vàng nói. Có lẽ vì thấy cô khẩn thiết thế này, Sở Húc Ninh càng đau lòng hơn.
Sở Húc Ninh đưa tay xoa đầu cô, rõ ràng anh không có mục đích này mà?
“Nếu em không sao thì xuất viện về nhà đi, vừa hay mấy ngày nữa là diễn tập quân sự rồi, anh đưa em về thành phố A.” Sở Húc Ninh nói, đứng dậy giúp cô thu dọn đồ đạc.
Sư Niệm ở lại bệnh viện mấy ngày nhưng về cơ bản chỉ ngủ với ngủ, cho nên đồ đạc không được bao nhiêu.
Sở Húc Ninh thu dọn được mấy bộ đồ lót mà cô thay ra, tất cả đều đã được giặt sạch.
Sư Niệm: “...”
Thế này là thế nào?
Sư Niệm cúi đầu nhìn quần áo trên cơ thể mình, lặng lẽ quay người vén áo lên nhìn vào trong. Quần áo bên trong rõ ràng không phải bộ đồ lúc trước cô mặc. Cô luôn nghĩ cách làm sao để lừa anh mà lại quên mất vấn đề cơ bản vô cùng rõ rệt này.
“Em, quần áo của em...” Sư Niệm quay đầu, lắp ba lắp bắp, nhìn anh lấy vài bộ đồ lót từ trong phòng tắm ra mà bỗng chốc cảm thấy cuộc đời mình sắp biến đổi một cách vi diệu rồi. Ai có thể nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra không?
Sở Húc Ninh cúi đầu nhìn quần áo trong tay, sau đó nhìn về phía Sư Niệm, ánh mắt này không hề có một chút đen tối nào, sau đó anh cúi đầu bỏ quần áo vào túi, “Anh thay giúp em lúc em ngủ.”
Lúc cô ngủ?
Sư Niệm ngã người xuống giường, một lúc sau mới lấy chăn che nửa khuôn mặt rồi nhìn về phía Sở Húc Ninh, lí nhí hỏi, “Anh đã biết từ lâu rồi phải không?”
Sở Húc Ninh hơi nhướng mày, tiếp tục thu dọn, gói gọn hoa quả và bánh ngọt trên bàn.
Ngày thứ hai, khi Sư Niệm chưa tỉnh lại, anh đã vội vàng mời Thủy An Lạc tới. Nhưng Thủy An Lạc nói với anh rằng cô không sao cả, chắc chỉ mệt thôi.
Nếu chỉ vì mệt, cô không thể nào ngủ một giấc lâu như vậy được, nhưng anh lại không thể nghi ngờ lời của Thủy An Lạc, cho nên chỉ có một khả năng là cô ngốc này đang giả bộ.
Sau đó anh nghĩ tới ngày đầu sau khi họ quay về, có biết bao lãnh đạo tới thăm, anh cũng đoán được đại khái.
Nhưng cô đã không muốn đối mặt, anh cũng không ép cô.
Đó là suy nghĩ của anh trước đấy, nhưng đến sáng nay anh mới thực sự biết rằng, cô giả bộ chưa tỉnh lại là vì muốn anh ở lại bệnh viện khám bệnh.
Cô ngốc này, đúng là ngốc đến mức khiến người ta đau lòng.
Sở Húc Ninh thu dọn đồ đạc xong, để Sư Niệm thay quần áo, anh đi làm thủ tục xuất viện.
Đợi khi Sở Húc Ninh đi rồi, Sư Niệm mới chậm chạp ngồi dậy thay quần áo. Cô cảm thấy thực sự là mất mặt.
Sư Niệm gãi gãi đầu, thay đồ trong phòng tắm. Đến khi cô chui ra thì Sở Húc Ninh đã quay lại. Anh đang xách sẵn đồ, đợi cô bước ra.
Sư Niệm cứ ỉu xìu xìu, không biết tại sao, cô cứ cảm thấy mình toàn làm chuyện mất mặt trước mặt anh.
“Để em cầm cho, cánh tay anh còn bị thương.” Sư Niệm nói xong, xách lấy túi đồ trong tay anh.
Nhưng không ngờ rằng, chỉ một giây sau, bàn tay cô đã được Sở Húc Ninh nắm lấy.