Tần Thiếu Bạch nghe thấy câu hỏi của cô cũng không biết trả lời sao. Đúng vậy, so tài gì chứ?
Một câu buột miệng nói ra, anh ta chưa nghĩ được những lời tiếp theo.
Tần Thiến Bạch quay người lại, đặt tay lên lan can, “So, lòng kiên nhẫn.” Tần Thiếu Bạch thu ánh mắt của mình lại, nhìn về phía Sư Niệm.
Sư Niệm khựng lại, câu này có nghĩa là gì?
“Xem xem kiên nhẫn của em cạn hết trước khi anh ta cảm động hay kiên nhẫn của anh cạn hết trước khi em cảm động.” Tần Thiếu Bạch nói thẳng thừng, không hề lòng vòng dài dòng.
Sư Niệm khẽ nhún vai, “Vậy thì không có gì để so với sánh đâu. Đối với anh ấy, trước nay tôi không hề kiên nhẫn. Tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc khiến anh ấy rung động. Tôi chỉ nghĩ rằng trước khi anh ấy ghét tôi, tôi muốn ở bên anh ấy, không cần sự hồi đáp, cho nên tôi không cần kiên nhẫn.”
Không lòng kiên nhẫn nào có thể giúp một người đối diện với bức tường lạnh như băng suốt mười bảy năm. Cô từng cho rằng mình đã dùng hết tất cả kiên nhẫn, cho nên cô rời đi.
Thế nhưng, chỉ cần có một cơ hội được ở bên anh, cô có thể bất chấp hết mà nói dối.
Cho nên thứ cô cần chưa bao giờ là lòng kiên nhẫn.
Sư Niệm đưa tay vỗ lên vai Tần Thiếu Bạch, “Thực sự, tôi rất cảm động vì sự yêu thích anh dành cho tôi, nhưng tôi không cần.”
Tần Thiếu Bạch nhìn cô gái trước mặt. Theo như anh ta biết, cô ấy vừa đầy hai mươi tuổi, nhưng đã sớm giác ngộ được điều này.
“Vẫn có thể làm bạn mà.” Tần Thiếu Bạch rút lui.
Sư Niệm nhìn anh ta, sau cùng nghiêng đầu nói, “Anh nên gọi tôi một tiếng chị dâu.”
Tiếng chị dâu này như đang nói với Tần Thiếu Bạch rằng, anh ta là bạn của Sở Húc Ninh, tất nhiên cũng là bạn của cô. Sở Húc Ninh là anh của anh ta, cô cũng sẽ coi anh ta như em trai vì Sở Húc Ninh.
Tần Thiếu Bạch không thể không thừa nhận, Sư Niệm là một cô gái có EQ rất cao, chỉ tiếc rằng khi ở bên Sở Húc Ninh, cô lập tức đánh mất hết lý trí.
Còn Sở Húc Ninh thì sao?
Cũng chưa chắc anh không thích cô nhỉ.
Sư Niệm đang quay đầu nhìn ra bên ngoài, trên vai bỗng được khoác thêm một chiếc áo, Sư Niệm nhìn quân phục trên vai mình, ngơ ngẩn quay đầu lại, “Tần Thiếu Bạch, anh không cần phải làm vậy, tôi không...” Sư Niệm đang quay đầu, vừa khéo nhìn thấy Sở Húc Ninh đứng ngay sau lưng mình. Cô kêu lên một tiếng, vẻ khôn khéo ban nãy trên khuôn mặt bỗng chốc biến mất. Cô nhào thẳng vào lòng anh, ôm chặt lấy eo anh, “Anh đi đâu vậy, em tỉnh dậy mà không thấy anh đâu hết.”
Tần Thiếu Bạch khẽ nhếch môi, lẳng lặng lùi về sau.
Anh ta, đến cả một cơ hội làm bạn cũng không có.
Sở Húc Ninh biết cô cố ý làm vậy, cố ý không để anh biết sự thật rằng cô đã tỉnh lại từ lâu. Anh kéo áo lại cho cô, ngẩng đầu cau mày nhìn Tần Thiếu Bạch đang rời đi, sau đó ôm Sư Niệm về phòng.
“Mặc ít thế đã ra ngoài, em muốn bị cảm à?” Sở Húc Ninh đưa cô về phòng bệnh, dìu cô ngồi xuống, khẽ trách mắng một câu.
Bị trách mắng mà còn thấy vui, chắc thế gian này chỉ mình cô mới vậy.
Nhưng khi nhìn thấy bánh mì và hoa quả trên bàn, Sư Niệm kêu lên rồi bước tới dọn dẹp, “Chắc chắn là Bánh Bao Đậu ăn lúc con bé đến, chẳng chịu dọn dẹp cho em đã chạy mất rồi.”
Sở Húc Ninh nhìn dáng vẻ vội vã của cô mà không khỏi bật cười.
Sở Húc Ninh đưa tay nắm lấy bàn tay cô, ánh mắt của Sư Niệm cứ tránh né mãi, cảm giác ngượng ngập này chỉ có trải qua rồi mới cảm nhận được.
“Sư Niệm, em có tin anh không?” Sở Húc Ninh đột nhiên hỏi.
Ban nãy anh đã nghe thấy hết câu hỏi của Tần Thiếu Bạch, phản ứng của Sư Niệm anh cũng đã thấy rồi.
Nhưng, lẽ nào cô không biết lý do khiến anh không giải thích sao?
Sư Niệm ngẩng đầu, thu lại ánh mắt tránh né của mình, sau đó nhìn người đàn ông như bị tổn thương trước mặt, “Em tin anh, anh sao thế?”