Hai người nhìn nhau, Sở Húc Ninh nghe thấy tiếng trực thăng ầm ầm bên ngoài, khoảng cách của nó tuy còn xa nhưng tốc độ rất nhanh, chẳng bao lâu nữa là có thể đến chỗ này.
Sở Húc Ninh vội vàng kéo tay Sư Niệm lao ra ngoài. Chị Tám vừa lúc tìm được đồ mới cho Sở Húc Ninh liền bị anh cướp lấy, sau đó chẳng kịp nói gì mà kéo Sư Niệm chạy thẳng.
“Này...” Chị Tám chỉ kịp kêu lên một tiếng, cánh cửa đã bị đóng lại nên chỉ có thể thở dài. Cô biết Sư Niệm gả cho người đàn ông này sẽ gặp phiền phức không ngừng, nhìn đi, phiền phức tới rồi kìa.
***
Lúc này trong nước, trung tâm tin tức cũng đang nỗ lực xử lý tốc độ lan truyền hình ảnh. Trước khi nó gây ra thiệt hoại quá lớn bọn họ phải xóa được toàn bộ số ảnh đó.
Trưởng bộ phận tin tức nhận được tin lúc nửa đêm, bên trên là dấu lệnh màu đỏ ý chỉ mệnh lệnh cao cấp nhất, trong nửa tiếng phải cắt bỏ toàn bộ những hỉnh ảnh được truyền từ Malaysia vào trong nước, không cần biết là ở trong máy tính cá nhân hay trên mạng.
“Thủ trưởng, đã xác định được vị trí của tài khoản di động đầu tiên phát rồi, nó ở một khách sạn tại Malaysia!”
“Báo cho đại sứ quán bên kia biết, bắt người lại cho tôi!” Thủ trưởng tức giận gầm lên.
Trong phòng thông tin, mười mấy nhân viên kỹ thuật đang lướt ngón tay trên bàn phím như gió, căn phòng này ngoại trừ tiếng rống giận của viên thủ trưởng thì chỉ còn tiếng gõ phím cạch cạch.
Lúc Sở Lạc Ninh nhận được tin đã là mười phút sau. Anh đi lấy khẩu cung, vừa quay về phòng làm việc của mình thì thấy tin nhắn của Sở Húc Hiên gửi tới. Trong tin nhắn nói đã xảy ra chuyện lớn, lúc này Sở Húc Hiên đang ở trên trực thăng bay tới Malaysia, việc xuất nhập cảnh có chút phiền phức bởi vì tuyến đường tư nhân đã bị phong tỏa toàn bộ. Sở Húc Hiên bảo anh phải dùng tốc độ nhanh nhất xóa toàn bộ ảnh chụp trên mạng.
Sở Lạc Ninh còn chưa đọc xong tin nhắn đã lập tức mở máy tính ra, hai máy tính để bàn đặt hai bên trái phải cùng máy tính xách tay đều được khởi dộng, máy tính để bàn bên trái đang hiện bản đồ hàng không của Malaysia, bên phải là Sở Lạc Ninh đang dùng để thâm nhập vào hệ thông mạng, khẩn cấp xóa bỏ những bức ảnh đang được lan truyền trên mạng.
Ánh mắt của Sở Lạc Ninh đảo qua hai bên, trước mặt là điện thoại di động đang hiển thị kết nối cuộc gọi với Sở Húc Hiên.
“Không phải là quân đội vũ trang của Malaysia, tên kia chỉ lợi dụng tuyến đường hàng không thôi!” Sở Lạc Ninh vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào một điểm đỏ xuất hiện trên bản đồ hàng không. Anh nhanh chóng phóng lớn nó ra thì phát hiện đó là một chiếc máy bay mẫu hạm.
Ngón tay của Sở Lạc Ninh khẽ dừng, nói: “Là hắn!”
“Ai?”
“Bạch Hoành!” Sở Lạc Ninh nhàn nhạt nói ra một cái tên: “Đừng cố gắng mạnh mẽ xâm nhập vào đường hàng không, trên đỉnh đầu cậu là máy bay mẫu hạm, có thể lấy mạng cậu bất cứ lúc nào! Để tôi nghĩ cách!” Sở Lạc Ninh nói, việc xóa ảnh trên mạng đã gần xong cho nên anh thu tay lại, ngắt cuộc gọi với Sở Húc Hiên rồi gọi cho một người khác.
“Bảo Bối!” Điện thoại vừa được kết nối, thanh âm dịu dàng của Long Man Ngân cũng vang lên.
“Bà ngoại, trễ thế này rồi còn làm phiền bà nghỉ ngơi!” Sở Lạc Ninh cười nói.
“Không đâu, bà vẫn chưa đi nghỉ, hiếm lắm mới thấy Bảo Bối gọi điện cho bà nhỉ.” Long Man Ngân nói với giọng hơi trách cứ.
Sở Lạc Ninh đưa tay sờ trán mình rồi hậm hực nói: “Cháu vừa mới về ạ, công việc bận rộn quá!”
Long Man Ngân mỉm cười, không vạch trần anh: “Nói đi, không có việc gì thì cháu sẽ không gọi điện cho bà ngoại đâu.”
“Bà ngoại có thể nhờ ông ngoại đến Malaysia đón mấy người giúp cháu được không ạ?” Sở Lạc Ninh cũng không quanh co lòng vòng mà nói thẳng.
“Đón?” Long Man Ngân dừng một chút: “Chuyện gì xảy ra thế?”
“Về sau có cơ hội cháu sẽ kể cho bà ngoại nghe, bây giờ đang vội lắm ạ.”
“Được, để bà nói với Lạc Vân, cần đón ai?” Long Man Ngân không tiếp tục truy cứu nữa.