Sở Húc Ninh chợt thấy đau đầu, bởi vì anh chưa bao giờ thấy Sư Niệm như thế này.
“Đây là mệnh lệnh!” Sở Húc Ninh lớn tiếng nói.
“Em không phải là lính của anh!” Sư Niệm cũng gắt lên, cô đứng trên giường nhìn anh rồi nói: “Chính anh vừa mới nói vợ lính không được tính là lính, cho nên em không cần phải nghe theo mệnh lệnh của anh! Đưa con chip đó cho em! Cái đó là do Tần Thiếu Bạch đưa em!” Sư Niệm nói rồi chìa tay về phía anh đòi con chip.
Sở Húc Ninh chân trần đứng dưới giường, cả người chỉ quấn đúng một cái khăn tắm.
Sư Niệm chống nạnh đứng trên giường, cánh tay phải chĩa về phía anh đòi đồ của mình.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, ai cũng không chịu thua ai trước một bước.
Một lát sau, Sở Húc Ninh khẽ động, xoay lưng bỏ đi.
Sư Niệm vội vàng nhảy xuống giường rồi chặn cánh cửa lại: “Anh không được đi! Bên ngoài không biết có bao nhiêu người đang chờ để bắt anh chứ hả?”
Sở Húc Ninh nhìn đồng hồ rồi lại xoay người đi về phía cửa sổ. Sư Niệm nhanh chóng đuổi theo, tiếp tục chặn đường cửa sổ.
Sở Húc Ninh: “...”
Sư Niệm mím môi nhìn anh, rõ ràng cô nhất quyết không chịu thua.
Chân mày của Sở Húc Ninh càng nhíu chặt. Anh xoay người lần nữa, lần này Sư Niệm không chạy đến trước mặt anh nữa mà là ngồi bệt xuống đất rồi ôm lấy chân của anh. Sở Húc Ninh lảo đảo chúi người về phía trước một bước, suýt nữa thì ngã xuống. Nhưng nếu anh ngã xuống thì cô cũng sẽ ngã theo cho nên Sở Húc Ninh cố gắng đứng thẳng lại.
“Sư Niệm! Em làm cái gì thế hả?”
“Anh đi đi! Mang theo em đi cùng đi này! Đằng nào anh chết rồi em cũng không sống một mình đâu!” Sư Niệm ôm chân Sở Húc Ninh cứng ngắc, sống chết gì cũng không chịu buông ra.
Sở Húc Ninh cúi xuống gỡ ngón tay của cô ra: “Sư Niệm, em đừng làm loạn nữa, mau buông tay ra.”
“Đau! Đau! Anh làm đau tay em rồi!” Sư Niệm đột nhiên hô lớn, ngay sau đó nước mắt lại rơi tí tách.
Thật ra ngón tay của cô cũng không đau như vậy, nhưng cái chính là Sư Niệm cảm thấy rất tủi thân cho nên nước mắt cứ thế mà tuôn rơi.
Sở Húc Ninh thấy cô kêu đau lại thấy cô khóc thật liền vô thức buông tay ra. Sư Niệm thừa dịp anh khom xuống liền nhanh nhẹn bò lên lưng của anh, hai chân khóa chặt eo của Sở Húc Ninh, tay cũng ôm lấy cổ của anh.
Sở Húc Ninh: “...”
“Anh và con chip kia đều phải ở lại hoặc là con chip kia ở lại! Anh chọn một đi, không có lựa chọn thứ ba!” Trước khi Sở Húc Ninh kịp nói gì đó, Sư Niệm đã nhanh nhảu bổ sung câu chốt hạ.
Sở Húc Ninh đứng thẳng người dậy nhưng ai kia đang bám trên lưng anh, không hề có ý định đứng xuống.
“Anh không biết là em lại khó chơi đến mức này cơ đấy.” Sở Húc Ninh bất đắc dĩ nói.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Sư Niệm như vậy.
Tuy rằng bị mắng nhưng Sư Niệm không thèm để ý, kiên trì bám chặt vào lưng anh: “Kể cả sau này về anh muốn ly hôn với em thì em cũng chấp nhận! Nhưng phải đưa con chip kia cho em!”
Sở Húc Ninh cứng người, nói: “Ai muốn ly hôn với em hả?”
“Anh nói em khó chơi!” Sư Niệm lên án.
“Anh...” Sở Húc Ninh còn chưa kịp nói gì thì điện thoại của Sư Niệm đột nhiên reo lên
Hai người liếc nhìn nhau một cái. Sở Húc Ninh vội vàng cõng cô qua nhìn xem, thấy trên màn hình là dãy số có chút quen mắt nên Sư Niệm đồng ý nhận điện thoại.
“Chị dâu! Bây giờ hai người lập tức rời khỏi khách sạn đi! Con khốn kia có di động dự phòng! Thân phận của anh cả vừa bị lộ rồi!” Sở Húc Hiên lớn tiếng nói, hình như anh đang đi trên đường.
Sở Húc Ninh ngoảnh lại nhìn Sư Niệm, cô cũng nghe thấy những lời này.
Thân phận của Sở Húc Ninh bị lộ thì người có nguy cơ gặp nguy hiểm nhất chính là Sư Niệm được người người chú ý.