Sở Lạc Nhất quay về phòng của mình. Cô muốn đi đến Rome chính là vì lời đồn “Long nữ chết, cây cỏ khô cằn, người người chết cùng.”
Hơn thế nữa cô muốn giải quyết vấn đề của Đậu Nghiên vì mẹ cô nữa.
Sở Lạc Nhất cầm di động lên, hiện giờ Cố Tỉ Thành không online nên cô cũng chỉ có thể để lại tin nhắn cho anh, chờ khi đợt huấn luyện kết thúc.
***
Màn đêm của Malaysia đẹp một cách lạ thường.
Sau khi đoàn làm phim tuyên bố quy định và thời gian thì bốn người còn lại đều đã đi nghỉ, chỉ còn lại Sư Niệm cùng chị Tám.
“Em sốt ruột như thế hả?” Chị Tám bất đắc dĩ nói: “Có phải chỉ cần chuyện liên quan đến người kia thì em chẳng còn nhớ rõ bản thân mình là ai nữa đúng không?”
“Cứ nghiên cứu tình hình trước xem thế nào, sau đó để em hỏi xem có thể chuyển phát nhanh được không, như vậy thì không cần chờ đến lúc em về nữa.” Sư Niệm kéo chị Tám đi.
“Em thật sự hết cứu nổi rồi.” Chị Tám bất đắc dĩ lắc đầu, chấp nhận cùng đi tìm với cô.
Chỗ tốt duy nhất của Malaysia chính là không cần phải trốn tránh phóng viên, bọn cô có thể thoải mái đi dạo phố.
“Sư Niệm, nói thật xem nào, em vẫn chưa làm chuyện đó với Sở Húc Ninh đúng không?!” Chị Tám đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Chị nói cái gì thế?” Mặt Sư Niệm đỏ bừng. Dù sao thì cô vẫn chỉ là một cô gái hai mươi tuổi nên da mặt vẫn mỏng lắm đấy.
“Nghe là hiểu rồi còn vờ vịt cái gì?” Chị Tám chậc lưỡi nói: “Nếu hai đứa thật sự có gì đó rồi, chẳng phải anh ta sẽ biết là em vẫn chưa~”
Chị Tám nói đến đây thì khuôn mặt đỏ ửng của Sư Niệm tái nhợt đi vài phần.
Suýt nữa thì cô quên mất cuộc hôn này ban đầu đến từ sự thương hại của anh, đến từ một lời nói dối mà ai ai cũng biết.
Chị Tám nhìn dáng vẻ của Sư Niệm là biết chuyện này còn chưa được giải quyết.
Sư Niệm cúi đầu đi vào một cửa hàng. Trong mấy ngày cô ở lại quân đội, Sở Húc Ninh đều cố gắng về sớm. Hai người họ cũng không ngủ riêng giường.
Chỉ là bọn họ thuần khiết đắp chăn nói chuyện phiếm, cơ bản đều là cô nói còn anh nghe, nghe mãi cuối cùng ngủ mất.
Sư Niệm mang theo tâm sự nặng nề tìm rất lâu mới thấy được tiệm bánh bơ trong truyền thuyết.
Cái tiệm kia rất nhỏ nhưng có rất nhiều người đến mua, cho dù hiện tại là nửa đêm thì dòng người xếp hàng cũng không ít.
Sư Niệm đi qua xếp hàng, chị Tám cũng đi theo cô: “Mua bây giờ sao?”
Sư Niệm quay đầu nhìn về phía chị Tám: “Không thể gửi chuyển phát nhanh được sao?”
Chị Tám tỏ ý bảo cô ngẩng đầu nhìn rồi nói: “Hương vị ngon nhất là ăn trong tám tiếng, ngồi máy bay sẽ mất hơn sáu giờ, cũng có nghĩa là em mua xong phải đi về ngay lập tức.” Chị Tám nhắc nhở cô: “Em phải biết rằng ba chồng của em có thực lực đó là vì người ta dùng máy bay trực thăng.”
Sư Niệm: “...”
“Nhà em cũng có máy bay trực thăng nhá, đeo biển quốc gia luôn!” Sư Niệm đột nhiên nói.
Chị Tám lạnh lùng lườm cô một cái, không chỉ là đeo biển quốc gia mà chỗ khác kiếm còn không có nữa kìa.
Sư Niệm có chút mất mát, vậy là ngày hôm nay không mua được rồi.
“Đi thôi!” Chị Tám an ủi cô: “Lúc quay về mua cũng được.”
Sư Niệm gật đầu, thế nhưng lúc cô rời khỏi đám người thì bất ngờ nghe thấy tiếng súng.
“A...”
Tiếng súng vang lên dẫn theo những tiếng thét chói tai.
Sư Niệm theo bản năng kéo tay chị Tám chạy đến tránh trong góc tối cạnh tường nhìn đám người đang chạy tán loạn khắp nơi trên phố.
Tuy rằng chỗ này có hơi hẻo lánh nhưng cũng là nơi đông người, ai dám nổ súng ở đây?
Sư Niệm nắm lấy cánh tay đang run lẩy bẩy của chị Tám rồi nhỏ giọng nói: “Chắc là bạo động ở thành phố, cảnh sát sẽ đến nhanh thôi.”