Thủy Mặc Vân đang muốn nói gì đó, Thủy An Lạc ở đầu bên kia dường như đã biết trước liền nói: “Ba đừng có nói gì cả! Lão Mã! Ngày mai cậu đưa ba tôi đến bệnh viện tìm tôi, để tôi làm kiểm tra toàn diện cho ông ấy!”
“Kiểm tra cái gì mà kiểm tra, không có bệnh cũng bị các con làm ra thành có bệnh thôi!” Thủy Mặc Vân nói, rõ ràng ông không muốn đến bệnh viện chút nào.
“Bệnh tật của ba có cái nào là do con hả? Tất cả đều do bộ quân phục của ba gây ra thì có! Con mặc kệ, ngày mai ba nhất định phải tới!” Thủy An Lạc cứng rắn nói.
“Con nói con xem, sao càng ngày lại càng ngang ngược thế.” Thủy Mặc Vân thở dài nói.
“Đó là vì ba không nghe lời con! Ngày mai mà ba không tới thì con sẽ qua đó!” Thủy An Lạc nói thẳng thừng, hoàn toàn không hề che dấu sự uy hiếp trong lời nói của mình.
Thủy Mặc Vân đáp ứng sẽ đến bệnh biện lại bị Thủy An Lạc ép ông nhất định phải uống thuốc rồi mới cúp điện thoại.
Sở Ninh Dực ra khỏi phòng tắm, nhìn Thủy An Lạc đang ngồi bên mép giường: “Bây giờ em sắp thành quản gia đến nơi rồi, già muốn xen vào, nhỏ cũng muốn quản.”
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn người đang đến gần mình: “Nếu không thì phải làm sao bây giờ, sức khỏe của ba em càng ngày càng yếu, lại không chịu qua bên này ở. Còn mấy đứa nhỏ chẳng có đứa nào khiến em yên lòng cả.” Thủy An Lạc nói rồi ôm lấy eo của Sở Ninh Dực: “Tới lúc nào mới có thể thực sự rảnh rỗi đây?”
“Cái này thì khó, qua mấy năm nữa Lạc Ninh kết hôn rồi em sẽ lại phải lo cho cháu. Em nói xem sao em lại có thể để tâm lắm chuyện thế hả?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa vỗ đầu cô: “Cứ giao hết trái tim của em cho anh không được sao?”
Thủy An Lạc kêu ui chao một tiếng rồi dứt khoát ngã lăn trên giường. Sở Ninh Dực thuận thế ép tới.
Có người nói phụ nữ sinh con rồi sẽ rất chóng già, nhưng Thủy An Lạc lại là một ngoại lệ, mấy năm nay cô chăm sóc bản thân khá tốt.
Sau ba mươi tuổi Thủy An Lạc cũng dùng khá nhiều mỹ phẩm, cô chưa bao giờ cho rằng mình được ông trời ưu ái, cũng không bài xích các loại mỹ phẩm dưỡng da. Đây chính là cái mà cô không đau lòng khi đốt tiền bên cạnh việc của con cái và ba mẹ.
Mà sự thực chứng minh nó có giá trị.
Thủy An Lạc gần bốn mươi tuổi mà làn da vẫn trắng nõn căng mịn như thời thiếu nữ, với Sở Ninh Dực mà nói thì đây là chuyện tốt.
“Nặng~” Thủy An Lạc đưa tay đẩy đẩy người đang đè lên người mình.
Sở Ninh Dực nhướng mi, sau đó dứt khoát ôm cô nằm lên trên người mình.
Thủy An Lạc gãi cằm anh, nhìn ngắm khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến cô si mê tới tận bây giờ, nói: “Sao anh lại không già đi thế hả? Nửa trăm rồi đấy.”
Sở Ninh Dực nhướng mày: “Ý của em là anh già rồi?”
Thủy An Lạc ngửa đầu ra đằng sau, tránh đi đôi môi đang nhào tới của Sở Ninh Dực, sau đó cô che lại đôi môi của anh: “Em không muốn gả Bánh Bao Đậu cho quân nhân đâu! Đặc biệt là người như Cố Tỉ Thành. Anh không cần nói em cũng biết thằng bé đó nhất định không phải nhân vật đơn giản, như vậy chỉ tăng thêm nguy hiểm cho Bánh Bao Đậu thôi.”
Sở Ninh Dực ra hiệu bảo cô bỏ tay ra rồi nói: “Con bé thích.”
Đúng vậy, chỉ một lý do Sở Lạc Nhất thích đã đủ đè xuống tất cả các ý kiến phản đối khác rồi.
Cũng giống cô trước đây, biết rõ ràng có thể người đó không thích mình nhưng vẫn cố chấp phải gả cho người ta bằng được, chỉ bởi vì một chữ thích.
Cho nên cô chỉ có thể nói với Sở Ninh Dực mấy lời này.
Sở Ninh Dực cười nhìn vợ mình, vài chục năm trôi qua mà người này vẫn đáng yêu như trước.
“Em để tâm đến con bé quá rồi đấy.” Sở Ninh Dực nói, nhân lúc ai kia không chú ý liền hôn một cái: “Có một số việc đã định sẵn là không thể thay đổi thì sao em còn muốn tự làm khó mình?”
“Nếu chỉ là chuyện của em thì em đâu cần để ý đến như vậy đâu.” Thủy An Lạc tựa vào lòng Sở Ninh Dực, nhịn không được thở dài nói.
Thủy An Lạc vừa dứt lời liền có tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, lỗ tai của Sở Ninh Dực giật giật, ánh mắt vẫn nhìn người vợ đang nằm trong lòng mình.