Kiều Vi Nhã thầm nghĩ, dây thần kinh ở mắt không hoạt động tốt hả? Qua đây, cô châm cho cô ta vài châm.
Liếc xéo cô làm gì?
“Sở Thị nhận cả thực tập sinh từ bao giờ thế? Sở Lạc Duy, chuyện này ba nuôi tôi có biết không?” Kiều Vi Nhã cố ý hỏi.
Bạch Phi nghe câu nói của Kiều Vi Nhã rồi nhìn Sở Lạc Duy với vẻ khó tin. Cô ta biết bên cạnh Sở Lạc Duy luôn có một cô gái, nhưng không ngờ rằng họ có quan hệ như vậy.
Ba nuôi?
Sở Lạc Duy biết cô cố ý hỏi vậy, nhưng vẫn rất hài lòng mà phối hợp diễn cùng cô.
“Chuyện này ban nãy hội trưởng đã nói với tôi rồi.” Sở Lạc Duy vạch trần lý do của cô ta không hề khách khí.
Lớp trang điểm xinh đẹp của Bạch Phi hơi bợt đi, đồng thời trông cô ta cũng có chút bối rối.
Kiều Vi Nhã kêu lên ôi chao, “Hội trưởng hội học sinh trường mình là cá vàng hả? Trí nhớ chỉ có ba giây, chuyện đã làm rồi còn bắt người khác làm lại lần nữa à?”
Sắc mặt Bạch Phi càng lúc càng khó coi, không ngờ rằng họ sẽ thẳng thừng vạch trần chuyện cô ta nói dối như vậy.
Kiều Vi Nhã âm thầm nghĩ, ban nãy cô không liếc xéo tôi thì đâu đến nỗi nhiều chuyện tới vậy?
Bạch Phi điều chỉnh lại biểu cảm của mình, nhìn Kiều Vi Nhã lần nữa, “Sở Lạc Duy, với tư cách là hội trưởng hội học sinh khóa sau, em nên đóng góp một chút trên phương diện việc làm của trường mình.” Bạch Phi dốc sức khuyên ngăn. Dù sao nếu như có thể vào Sở Thị thực tập, cho dù không thể ở lại tiếp tục làm việc, sau này cũng có thể tìm được một công việc tốt.
Kiều Vi Nhã chậc chậc hai tiếng, cô gái này có bị ngốc không vậy, câu nói của cô ta rõ ràng là như thế này: Tôi muốn được thực tập ở Sở Thị, hơn nữa cậu cho rằng chức vụ hội trưởng hội học sinh của cậu là miễn phí sao?
Dựa vào ba mình?
Luôn là cụm từ khiến Sở Lạc Duy thấy phản cảm nhất.
Cho nên, Kiều Vi Nhã cảm thấy, cho dù Sở Thị chịu nhận thực tập sinh, đàn chị này cũng không có cửa đâu.
Ánh mắt Sở Lạc Duy sắc bén hơn, đến cả nói năng cũng không khách khí nữa, “Ý của đàn chị là nếu Sở Thị không nhận thực tập sinh, tôi không thể vào hội học sinh? Vậy đàn chị có thân thế như thế nào, có thể cung cấp bao nhiêu suất thực tập sinh mới có thể ngồi đến vị trí hội phó hội học sinh như hiện tại thế?”
Câu nói của Sở Lạc Duy khiến người ta cứng lưỡi. Kiều Vi Nhã nhìn Bạch Phi bằng vẻ đồng cảm, ai bảo cô ta giẫm phải cái chân đau của Sở Lạc Duy chứ.
Thương hoa tiếc ngọc?
Đối với Sở Lạc Duy mà nói, không tồn tại đâu nhé!
Bất kể là nam hay nữ, nếu như đã khiến cậu khó chịu thì cậu sẽ cay nghiệt tới mức khiến đối phương từng phút từng giây phải hối hận vì đã sống trên thế giới này luôn.
Bạch Phi thực sự không nghĩ tới việc Sở Lạc Duy thẳng thắn như thế, cho nên nhất thời không chấp nhận nổi, khóe mắt cô ta đỏ hết cả lên.
Kiều Vi Nhã quay đầu nhìn Sở Lạc Duy. Sở Lạc Duy nắm tay cô đi thẳng, để mặc Bạch Phi ức tới phát khóc đứng trong gió.
Kiều Vi Nhã bị cậu kéo đi, lảo đảo một hồi mới đi cẩn thận lại được, rút tay ra, sau đó đè một tay lên vai cậu. Sở Lạc Duy ngoảnh lại thấy cô đang kiễng chân lên, thật kỳ lạ.
“Ba cậu một mét tám ba, mẹ cậu một mét bảy lăm, tính trung bình thì cậu cũng phải trên mét bảy mới phải, sao lại lùn thế nhỉ?” Sở Lạc Duy tò mò hỏi.
Mặt mũi Kiều Vi Nhã lập tức biến sắc, “Tôi một mét bảy, tôi còn cao nữa mà!”
Sở Lạc Duy tỏ ý không tin, “Hôm qua đo không phải vẫn một mét sáu chín đấy sao, ba tháng rồi vẫn chẳng thấy thay đổi gì nhỉ.”
Kiều Vi Nhã cảm thấy cô muốn bóp chết cái tên này.
“Điều này có nghĩa là, cậu sẽ không tham gia tranh cử cho hội học sinh à?” Dù sao ban nãy cũng đã tức đến thế rồi.
“Tại sao lại không tham gia?” Sở Lạc Duy điềm nhiên hỏi, “Tôi có lý do gì để không tham gia à? Vì một người không đáng kể?”