Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3023: Không có việc gì thì bớt chọc vào cậu hai họ sở [1]



Sở Lạc Nhất cũng nhìn về phía Sở Vi, dùng ánh mắt “anh đáng thương quá” để nhìn cậu.

“À ờm, Nhất Nhất, em qua đây.” Sở Vi ho nhẹ một cái, quả quyết gọi Sở Lạc Nhất rời đi.

Cậu Hai nhỏ nhen lắm, nếu lúc này mà cậu không đi, sợ rằng sẽ không còn cơ hội đi nữa.

Sở Lạc Nhất vội vàng gật đầu. Lúc này cô cũng không muốn ở lại để làm bia đỡ đạn.

Sau khi hai người kia đi, Kiều Vi Nhã nói Sở Vi thật hẹp hòi, cô lại cầm cốc nước ép về.

“Kiều Vi Nhã cậu có ngốc không vậy? Cậu ta là gì của cậu? Đồ uống uống dở cũng đưa cho cậu ta uống?” Cậu Hai nhà họ Sở lạnh lùng nói, ánh mắt đó chỉ hận không thể làm người ta chết cóng.

Nhưng trong số “người ta” ấy chắc chắn không bao gồm Kiều Vi Nhã.

Cho nên, Kiều Vi Nhã không hề sợ hãi mà trừng lại, “Vậy cậu uống đi.”

“...”

Sở Lạc Duy lại phóng ánh mắt sắc lạnh như dao của mình tới, sau đó cầm lấy nước ép hoa quả trong tay cô, không biết cô đang băn khoăn cái gì.

“Cậu dám vứt thử tôi xem.” Trước khi Sở Lạc Duy kịp làm động tác tiếp theo, Kiều Vi Nhã đã mở lời uy hiếp.

Về việc nếu như Sở Lạc Duy vứt ly nước ép này đi thật thì Kiều Vi Nhã sẽ làm gì, đại khái Sở Lạc Duy cũng nghĩ tới rồi, không hề có chút giá trị uy hiếp nào, nhưng cậu chỉ bỏ ống hút đi, sau đó cầm cốc nước ép uống sạch với vẻ ghét bỏ.

Kiều Vi Nhã rất hài lòng, ban nãy uống đi là xong rồi, hại cô suýt nữa phải ép Sở Vi uống.

Sau khi Sở Lạc Duy uống xong, vứt cái cốc vào thùng rác bên cạnh, “Tối nay đi cùng tôi tới chỗ này.”

“Tôi không đi tiệc rượu đâu, chán chết đi được.” Lúc trước Kiều Vi Nhã từng làm bạn cặp của Sở Lạc Duy để tham gia một buổi tiệc rượu rồi, nên cô biết ở đó có gì.

“Đi gặp David William.” Sở Lạc Duy thản nhiên nói.

“Đẹp trai không?” Kiều Vi Nhã cảm thấy cái tên này rất quen, nhưng không nhớ nổi, dù sao thì cô là người mù mặt.

“Thôi bỏ đi, cậu đừng đi nữa.” Sở Lạc Duy nói xong, đứng dậy rời đi.

“Này...” Kiều Vi Nhã cầm túi chạy theo, “Trông cậu thế này thì có vẻ là đẹp trai rồi, vậy tại sao tôi không thể đi. Dù sao cậu cũng không chê tôi khiến cậu mất mặt mà.”

Sở Lạc Duy nhìn Kiều Vi Nhã đang đuổi theo mình từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên gọng kính đen của cô, một lát sau mới nói, “Là rất mất mặt.”

Kiều Vi Nhã: “...”

“Sở Lạc Duy, cậu thích chết hả?” Kiều Vi Nhã lớn tiếng quát lên, thu hút kha khá sự chú ý của người xung quanh. Lúc này đang đúng giờ tan học.

“Các cậu nói xem có phải Sở Lạc Duy bị mù không, cái cô học khoa Báo chí ấy trông cũng có ra làm sao đâu.”

“Tiếc cho một gốc hoa tươi như Sở Lạc Duy.”

...

Kiều Vi Nhã vừa đi ra khỏi nhà ăn, bước chân đột nhiên dừng khựng lại, ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Duy cũng đang dừng lại.

“Cậu là hoa tươi á?”

Sở Lạc Duy lại nhìn cô như nhìn một thứ thiểu năng, “Nghĩa rộng ra, cậu chính là phân trâu.” Sở Lạc Duy nói xong, tâm trạng rất tốt, xoay người bước xuống cầu thang.

“Này, Sở Lạc Duy.” Kiều Vi Nhã nhảy xuống bậc thang đuổi theo cậu.

“Sở Lạc Duy.”

Kiều Vi Nhã vừa nhảy xuống, được Sở Lạc Duy đỡ lấy. Cô ngẩng đầu lên, thấy có một cô gái đứng trước mặt họ, tóc dài bay trong gió, áo trắng bay trong gió. Đang đóng Sadako đấy à?

*Sadako: Là ma nữ áo trắng trong bộ phim kinh dị The Ring.

Sở Lạc Duy đỡ lấy Kiều Vi Nhã, không buồn buông tay cô ra, “Đàn chị, có chuyện gì sao?”

Cô gái kia tên là Bạch Phi, là sinh viên năm tư khoa Kinh tế, hiện đang là hội phó hội học sinh.

Bạch Phi liếc xéo Kiều Vi Nhã một cái, sau đó mới nhìn Sở Lạc Duy, “Là thế này, hội trưởng bảo chị tới tìm em để hỏi xem năm nay Sở Thị có nhận thực tập sinh không.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv