Bầu trời vẫn đen kịt trước khi bình minh.
Lúc Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Ninh trà trộn vào sàn đấu giá, trời vẫn chưa sáng.
Lúc này hai người đang rửa mặt trong nhà vệ sinh.
“Nếu như anh đã có kế hoạch từ trước, vậy chúng ta làm tất cả những điều này làm gì chứ?” Sở Lạc Ninh vừa rửa mặt vừa nói.
“Diễn kịch thì phải diễn cho tròn vai, đây gọi là trên dưới tiếp nhận đấy.” Cố Tỉ Thành vẫn thản nhiên nói.
Sở Lạc Ninh ngẩng lên nhìn anh, “Anh học ban xã hội à?”
“Chưa đi học bao giờ, mù chữ.” Cố Tỉ Thành nói, lại rút giấy ra lau khô mặt, “Cậu Cả Sở muốn vào được đây cũng không khó nhỉ.”
“Lão hồ ly.” Sở Lạc Ninh phụt cười, lại nhìn người đàn ông đang cười tao nhã kia, anh cũng rút giấy ra lau mặt, “Đi thôi chú em.”
Cố Tỉ Thành vẫn cười cười, “Danh hiệu của Thái tử thành phố A tốt hơn cái tên Thái tử giả không đáng tin Sở Húc Ninh kia nhiều.”
“Anh có dám nói câu này cho anh ấy nghe không?” Sở Lạc Ninh vừa đi ra ngoài lại vừa nhìn lão hồ ly đã thay quần áo đi cạnh mình.
“Tất nhiên câu này thì không được rồi.”
Cố Tỉ Thành tỏ ra sợ sệt ngay được. Con người Cố Húc Ninh ngoài mặt thì không giận đâu, nhưng rất thích chơi mấy trò ngấm ngầm. Đám người nhà họ Sở này lúc nào cũng nham hiểm hết. Trước khi có được vợ, anh không thể đắc tội với bất cứ ai trong hai nhà họ Sở này được.
Sở Lạc Ninh xì một tiếng, “Tôi còn tưởng anh bản lĩnh lắm chứ?”
Cố Tỉ Thành cũng không để tâm mà chỉ đặt tay lên vai Sở Lạc Ninh, sau đó mới nói: “Tới đây, để anh nói cho chú biết, đàn ông đại trượng phu nhất định phải co được dãn được, nhưng không có vợ thì cậu có dãn mấy cũng vô dụng thôi.”
Sở Lạc Ninh: “...”
Chẳng trách người đàn ông này có thể khuất phục được con hồ ly nhỏ nhà anh, vì anh ta là một con hồ ly già.
Chợ mua bán dưới lòng đất là một nơi không thể thấy được ánh mặt trời.
Tuy Sở Lạc Ninh không phải là khách thường tới đây, nhưng thân là Thái tử thành phố A, người chủ trì vẫn không hề thấy lạ với anh cho nên lúc Sở Lạc Ninh vừa bước vào đã có người chạy ra đón tiếp.
“Ôi, Sở thiếu, trời chưa sáng mà ngọn gió nào đã thổi cậu đến đây thế này?” Người quản lý tầm khoảng trên dưới bốn mươi, là một người trọc đầu.
Sở Lạc Ninh khẽ nhướng mày, quay lại liếc Cố Tỉ Thành một cái, “Tôi đưa bạn tới đây xem.”
Đầu Trọc nhìn Cố Tỉ Thành, “Ha ha, bạn của Sở thiếu tất nhiên chúng tôi phải tiếp đón cẩn thận rồi. Chúng tôi đã đặt phòng cho cậu rồi, hay cậu qua đó xem thử, đảm bảo tầm nhìn cực tốt luôn.”
Sở Lạc Ninh gật đầu rồi đưa Cố Tỉ Thành đi tới đó.
Chỉ có điều lúc họ tiến vào, Cố Tỉ Thành lại liếc thấy có ba người cũng vừa mới vào đây.
Đầu Trọc đưa họ vào rồi đóng cửa cẩn thận.
“Cá lớn lọt lưới rồi, anh định bắt thế nào?” Sở Lạc Ninh cũng nhìn thấy mấy kẻ kia cho nên vừa vào liền hỏi.
Cố Tỉ Thành nhìn cái cửa sổ một mặt thủy tinh sát đất, đúng là một nơi có tầm nhìn rất tốt.
“Tóm tay không thì không có khả năng lắm, chắc phải dùng tới lửa.” Cố Tỉ Thành mỉm cười, ngồi xuống sofa nhìn đồng hồ, sắp tới sáu giờ rồi.
Sở Lạc Ninh: “...”
Tên này lắm điều thật, không khác gì em gái anh cả, chẳng trách lại cạp vào với nhau.
Cố Tỉ Thành không để tâm tới ánh mắt của Sở Lạc Ninh, vẫn đứng ở đó nhìn xuống dưới, “Tại sao lại gọi cô ấy là Bao Đậu?”
“Thế này có tính là đang bắt chuyện làm quà không?” Sở Lạc Ninh không ăn thính này đâu.
Cố Tỉ Thành nhướng mày, ngoảnh lại nhìn Sở Lạc Ninh: “Thôi bỏ đi, anh vợ Cả.”
Câu này nói đến là tự nhiên.