Trực thăng đáp xuống vùng ngoại ô, tất cả mọi người lẳng lặng trốn vào trạm tàu điện ngầm.
Cố Tỉ Thành cầm kính viễn vọng nhìn chằm chằm vào cửa trạm.
“Vừa rồi anh nghĩ gì thế?” Sở Lạc Ninh đang đứng cạnh anh bỗng cất tiếng hỏi.
Cố Tỉ Thành không nhìn Sở Lạc Ninh mà vẫn nhìn phía bên đó, “Mèo Poko, chú ý ẩn nấp, âm thầm khóa mục tiêu. Đường Đỏ, cậu liên hệ với bên trạm điện ngầm, trạm này tạm thời dừng hoạt động.”
Sở Lạc Ninh nghe anh sắp xếp, tên của cấp dưới của người đàn ông này đúng là... độc đáo thật.
“Anh vẫn chưa trả lời lại câu hỏi của tôi.”
Cố Tỉ Thành quay qua nhìn Sở Lạc Ninh. Anh nhớ mình từng hỏi Sở Ninh Dực, Sở Lạc Ninh là học sinh giỏi nhất của lớp thiếu niên, tại sao lại chọn anh trở thành Báo Tuyết tiếp theo.
Khi ấy, Sở Ninh Dực đã trả lời anh rằng: Vì mẹ nó không nỡ.
Vì những đứa trẻ này đều được người phụ nữ mà Sở Ninh Dực anh yêu nhất sinh cho anh.
Từ trước tới giờ Cố Tỉ Thành không hề nghĩ rằng Báo Tuyết lại trả lời một cách ích kỷ như vậy, ích kỷ vốn đã là một trò cười rồi.
“Tôi không thích bị người khác tính kế.” Cố Tỉ Thành hờ hững đáp rồi lại cầm kính viễn vọng nhìn ra ngoài.
Bốn giờ năm mươi, bắt đầu có người đi vào trạm tàu điện ngầm
“Làm một câu trắc nghiệm đi.” Cố Tỉ Thành bỗng nói, rồi lại nhìn Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh nhếch miệng, nụ cười không chạm tới đáy mắt. Đây chính là nụ cười nham hiểm tiêu chuẩn nhất.
Sở Lạc Ninh cũng nhếch lên một nụ cười tương tự.
“Tôi sẽ không bao giờ chọn một câu hỏi mà không bao giờ có khả năng xảy ra.” Sở Lạc Ninh nói, “Hơn nữa tôi cảm thấy sĩ quan phụ tá của anh nghĩ nhiều rồi. Anh vốn không cần tới sự trợ giúp của tôi.”
“Nếu như để cậu chọn lại một lần nữa, năm ấy cậu có thua tôi không?” Cố Tỉ Thành hỏi.
“Dù sao thì tôi vẫn còn nhỏ mà.” Sở Lạc Ninh nói nghe rất vô tội.
Năm ấy khi họ đang tranh nhau vị trí Báo Tuyết, Cố Tỉ Thành mười sáu tuổi, còn Sở Lạc Ninh mới mười tuổi.
“Cố Tỉ Thành, chắc anh không hiểu, nhưng người Sở gia chúng tôi không có ưu điểm gì, chỉ được cái rất ích kỷ thôi.” Sở Lạc Ninh lại cười đáp.
Cố Tỉ Thành phụt cười thành tiếng, nhưng lại quay phắt lại, nhìn một hàng công nhân đang đi vào tàu, “Vào rọ rồi.”
Sở Lạc Ninh nhíu mày, lại nhìn mấy người đang đi vào kia, “Giờ bắt không phải là thời điểm tốt nhất sao, tại sao phải thả cho vào? Anh biết sau sáu giờ là giờ đi làm, tới lúc đó sẽ càng khó bắt hơn mà.”
Cố Tỉ Thành đặt kính viễn vọng xuống, “Tôi đã nói rồi, tôi không thích bị tính kế.”
Sở Lạc Ninh nghe anh nhắc lại câu này, theo phản xạ lại nhìn xung quanh, tai khẽ động hình như đã nghe thấy động tĩnh gì đó.
“Rốt cuộc anh là ai?” Sở Lạc Ninh bỗng hỏi.
“Cố Tỉ Thành, em rể tương lai của cậu.” Cố Tỉ Thành vỗ vỗ lên vai Sở Lạc Ninh, “Đường Đỏ, khóa chặt mục tiêu, chốt chặt mười người đó ở trạm tiếp theo cho tôi.”
Cố Tỉ Thành nói xong bước lên một bước rồi lại ngoảnh lại nhìn Sở Lạc Ninh, “Anh vợ à, dẫn đường đi, đường ngầm dễ giao dịch nhất ở thành phố A ấy.”
“Sao anh dám chắc trên người mười người đó không có ice two?” Sở Lạc Ninh hỏi, nhưng vẫn dẫn đường cho anh.
Người đàn ông này ghê gớm hơn anh tưởng. Chẳng trách lần này sau khi ba trở về cũng nói, trong ba đứa các con, Bao Đậu là có mắt nhìn người tốt nhất.
Đây là lời nhận xét cao nhất của ba anh dành cho một người.
Mà người đó chính là người đàn ông trước mặt anh, là người còn nham hiểm hơn cả anh.