Sở Lạc Nhất hỏi một câu anh có ở đó không, đầu bên kia không trả lời cô. Sở Lạc Nhất đương nhiên nghĩ rằng anh đang bận, hơn nữa cô không định để lại lời nhắn mà muốn chờ lúc nào anh trả lời rồi mới nói với anh.
Cố Tỉ Thành đưa Sở Lạc Nhất về. Hai người hôm nay không nói chuyện nhiều. Cố Tỉ Thành chỉ nhìn Sở Lạc Nhất đi lên tầng.
“Nhất Nhất!” Cố Tỉ Thành đột nhiên gọi với lên.
Sở Lạc Nhất quay đầu lại, nhìn người đàn ông đang đứng trước cổng, chỉ cảm thấy chàng trai này có chút không chân thực.
“Nhớ lời em nói đó.” Cố Tỉ Thành mở miệng.
Sở Lạc Nhất hơi nhếch môi, phất phất tay về phía anh, sau đó xoay người đi vào.
Cố Tỉ Thành chờ lúc bóng dáng cô biến mất mới xoay người rời khỏi đó.
Có lẽ trước khi đợt huấn luyện quân sự này kết thúc, anh có thể kết thúc mối quan hệ yêu đương qua mạng này của họ rồi.
Sở Lạc Nhất quay về ký túc xá. Kiều Vi Nhã còn đang gọi điện, cơn tức như muốn nuốt chửng người ở đầu dây bên kia.
“Anh ta bị thương vì chị nên chị dao động ngay hả? Chị chỉ được như thế thôi à? Lúc anh ta bỏ chị, chị đã khóc đến thế nào chị có nhớ không? Chị vì anh ta mà xuất huyết dạ dày suýt chết, giờ cũng không nhớ nữa rồi à? Năm đó chị cầu xin anh ta cho chị một cơ hội thế nào chị cũng quên luôn rồi sao? Chị thế này... bà ấy suốt ngày đi hẹn hò thôi, chị đừng mà đánh trống lảng với em.”
Bước chân Sở Lạc Nhất hơi dừng lại, cô nằm không cũng trúng đạn à?
“Sư Tiểu Niệm, em nói cho chị hay. Lần này nếu chị khiến cho trái tim đã chết kia của chị sống lại thì chị sẽ chết thật đấy.”
“Nhưng không có anh ấy chị thật sự sẽ chết mất. Tiểu Bất Điểm, chị không từ bỏ được. Chị thực sự không từ bỏ được anh ấy.” Giọng nói đầy ảm đạm của Sư Niệm truyền đến từ đầu dây bên kia.
Kiều Vi Nhã nghe vậy, lặng một lúc, dưới tình huống này, hình như nếu cô tiếp tục nói thì sẽ thành một kiểu phạm tội mất.
Sở Lạc Nhất bước qua ngồi xuống ghế sofa nhận lấy cốc nước Sở Vi đưa tới, dùng khẩu hình mở miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Sở Vi nhún vai, cũng nhỏ giọng nói: “Không biết, mắng được một tiếng đồng hồ rồi.”
Một tiếng?
Sở Lạc Nhất mấp máy môi, sức chiến đấu này đúng là không phải dạng vừa đâu.
“Tiểu Bất Điểm, em nói chị ngốc cũng được, nói chị khờ cũng thế, lần này cho dù có thế nào chị cũng phải thử một lần.” Người bên kia dường như đã hạ quyết tâm, mà lần này lại chính là để có được sự ủng hộ từ người chị em tốt của mình.
“Một người không hiểu gì về tình yêu như cậu thì đừng có nói lung tung được không?” Sở Lạc Duy cuối cùng cũng không nghe nổi nữa, đoạt lấy di động của Kiều Vi Nhã, “Sư Niệm, tương lai là của chị, không có bất cứ ai giúp được chị đâu, muốn làm gì tự chị quyết định. Cô ấy não tàn, đừng để ý đến những lời cô ấy nói.” Sở Lạc Duy nói, cạch một tiếng cúp máy.
“Bánh Bao Rau!” Kiều Vi Nhã nhìn Sở Lạc Duy bằng ánh mắt không thể tin nổi. Cậu ta cứ thế mà cúp máy của cô?
Sở Lạc Nhất và Sở Vi nhìn nhau, hai kẻ ruồi muỗi sợ bị trâu bò va phải định nhanh chóng chuồn khỏi nơi này, vì những bài học trong tuổi thơ quá mức thê thảm.
“Cậu làm gì thế?” Kiều Vi Nhã đoạt lại di động, trừng mắt nhìn Sở Lạc Duy.
Cậu lạnh lùng liếc cô một cái, ngay cả chuyện của mình còn không rõ ràng, có tư cách gì mà đi lo chuyện của người khác chứ!
“Bao Đậu, em chờ đó.” Sở Lạc Duy trừng mắt xong liền quay đầu nhìn về Sở Lạc Nhất đang định chuồn đi.
Sở Lạc Nhất: “...”
Tại sao cô lại dính đạn rồi?
Sắc mặt Sở Lạc Nhất thay đổi chín chín tám mươi mốt vẻ, sau đó quay đầu lại cười híp mắt nhìn Sở Lạc Duy: “Sao vậy ạ?”
“Dạo này em và cái tên Cố Tỉ Thành kia là sao vậy hả?” Sở Lạc Duy nhíu mày mở miệng hỏi.
Sở Lạc Nhất sững lại một lúc, sao lại lo đến chuyện của cô rồi?